Khi Phó Thanh Vi thốt lên câu đó, cả căn phòng chìm vào sự im lặng chưa từng có.
Không khí trong phòng bệnh như đông đặc lại, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Tiểu Tam Hoa từ trong lòng Phó Thanh Vi nhanh nhẹn nhảy xuống, chỉ vài bước đã nhảy lên giường bệnh, cuộn tròn lại trong lòng Mục Nhược Thủy, chiếc đuôi to đùng phe phẩy quét qua mặt cô.
Mục Nhược Thủy xoay nó lại, một tay giữ lấy cái đầu tròn của chú mèo, tay kia gãi cằm nó.
Tiểu Tam Hoa kêu rừ rừ đầy thỏa mãn trong lòng cô.
Tiếng kêu lớn đến mức giống như âm thanh của một cái tát vào khuôn mặt đang đờ đẫn của Phó Thanh Vi.
Nàng vừa nói cái gì vậy?
Thấy nàng cuối cùng cũng hoàn hồn, Mục Nhược Thủy nhìn nàng, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười, nói: "Vừa nãy em nói gì ấy nhỉ..."
Phó Thanh Vi lập tức ngồi xuống mép giường, vội vã trả lời trước: "Em nói người có muốn hai con mèo nhỏ không?"
Người phụ nữ nhướng mày, vẻ mặt thích thú.
"Thế hai con mèo nhỏ này có gì khác nhau không? Ví dụ như con nào ngoan hơn, hay có gì tốt hơn?"
"Không có gì khác cả, chỉ là em nghe lời hơn một chút, haha." Phó Thanh Vi vụng về chuyển chủ đề, nói: "Người có muốn uống nước không? Để em đi rót."
"Uống một chút đi."
Mục Nhược Thủy hào phóng tha cho nàng, Phó Thanh Vi quay người bước vào phòng tắm, khẽ vỗ nhẹ lên miệng mình.
Tự dưng đi ghen với mèo.
Tự dưng nói lung tung.
Ban ngày ban mặt mà lại buột miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694609/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.