Mục Nhược Thủy chưa bao giờ trông giống một con người như lúc này.
Có lẽ bởi vì cô không thể động đậy, những lời uy h**p thoáng qua giờ đây chỉ như một kiểu ngạo kiều trẻ con. Khi Phó Thanh Vi cúi xuống hôn, cô chỉ có thể khẽ cử động lưỡi, ngoan ngoãn đáp lại, kèm theo những tiếng r*n r* mềm mại.
Phó Thanh Vi không thực sự muốn thừa nước đục thả câu, nhưng sư tôn trong dáng vẻ mềm yếu bị ép buộc thế này thực sự quá mê hoặc, mà chỉ vài ngày nữa thì cơ hội như lúc này sẽ không còn.
Khi ấy, Mục Nhược Thủy muốn hất nàng khỏi giường là hất, không thì trốn đi để không gặp mặt nàng cũng được.
Thời cơ chỉ đến một lần.
Vả lại, cho dù là ép buộc, thì sư tôn cũng không có vẻ gì là không thích.
Thậm chí, cô còn thường xuyên dùng ánh mắt để quyến rũ nàng.
Ví dụ như buổi trưa khi nàng kéo rèm, cô nhìn nàng một cái - Đó là đang quyến rũ.
Khi nàng uống nước, cô bảo mình cũng muốn uống - Lại quyến rũ.
Lúc nàng đút nước cho cô, khóe môi cô còn lưu lại giọt nước - Chắc chắn là đang quyến rũ.
Mục Nhược Thủy: "......"
Dù lý lẽ của Phó Thanh Vi quá mức hoang đường, nhưng Mục Nhược Thủy lại không phản bác.
Giờ đây, cô chỉ có thể nói một câu: "Lố bịch."
Giọng khô khan, không chút cảm xúc, bởi cô thật sự có những suy nghĩ như vậy.
Hai người càng ngày càng tâm ý tương thông, Mục Nhược Thủy thậm chí chỉ cần có ý nghĩ thoáng qua, ánh mắt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694608/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.