Yết hầu là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, ngay cả loài dã thú hung hãn nhất cũng không để lộ xương cổ họng ra bên ngoài.
Yếu ớt đồng nghĩa với nhạy cảm.
Môi của Phó Thanh Vi thử chạm nhẹ lên đó, cổ họng của người kia không có phản ứng gì, nhưng mười ngón tay đang đan chặt bên gối gần như lập tức siết chặt lấy các đốt ngón tay của nàng.
Ngay khi Phó Thanh Vi nghĩ rằng mình có thể tiến xa thêm một chút, bàn tay đang bịt mắt sư tôn của nàng bị gỡ xuống, vòng eo bị kéo lại, sử dụng một chút lực.
Sau khi trời đất đảo lộn, khuôn mặt của Mục Nhược Thủy hiện ra phía trên nàng.
Cả người Phó Thanh Vi chìm vào trong lớp chăn mềm mại.
Chỉ cần nằm yên cũng được, miễn là có thể gần gũi với cô là được.
Mục Nhược Thủy hỏi: "Em đánh răng chưa?"
Phó Thanh Vi nghĩ, đã hôn lâu như vậy rồi, giờ mới hỏi liệu có quá muộn rồi không sư tôn mắc bệnh sạch sẽ của em?
"Đánh rồi."
Mục Nhược Thủy thậm chí còn không nghe thấy nàng đánh răng, đủ để chứng minh cô đã quen thuộc với sự hiện diện của nàng bên cạnh đến mức nào.
"Sáng sớm thích hợp để vận động." Phó Thanh Vi nhìn cô từ dưới lên, Túy Ông say nào phải do rượu¹.
"Nói rất đúng."
Thế là sáng sớm, Phó Thanh Vi bị sư tôn bắt ra chạy quanh núi ba vòng.
Con mèo nhỏ chỉ theo được nửa vòng đã mệt, quay về ngồi dưới mái hiên ăn thịt ức gà do Quán chủ nấu, quả là mỹ vị nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694600/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.