Phó Thanh Vi lo rằng khi mình già đi, nhan sắc phai tàn sẽ bào mòn tình cảm, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt xấu xí.
Đến lúc đó, sư tôn sẽ cảm thấy nàng phiền phức, những ký ức đẹp đẽ thời tuổi trẻ không đủ để duy trì mối quan hệ dài lâu trong quãng đời còn lại.
Thế nhưng, đối với Mục Nhược Thủy, so với việc nàng già đi, điều cô lo lắng hơn chính là nàng sẽ chết. Với một người trường sinh bất lão, thì 50 năm hay 100 năm cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Trong tâm trí cô, Phó Thanh Vi mãi mãi là cô gái 20 tuổi như lần đầu tiên gặp gỡ.
Điều đó không phải lời nói dối ngọt ngào, mà đối với cô, đó là sự thật.
Nhưng vẫn không ngăn được việc Phó Thanh Vi lại rơi nước mắt vì lời của cô.
Chính vì nàng biết, Mục Nhược Thủy không bao giờ nói dối, mỗi từ đều từ tận đáy lòng, mỗi câu đều là chân thật.
Mục Nhược Thủy thở dài, rút vài tờ khăn giấy, dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt đẫm lệ của nàng, nói: "Không phải vì khóc đẹp mà em cứ khóc mãi như thế chứ?"
Phó Thanh Vi suýt bật cười trong nước mắt.
Sư tôn cố tình nói lời dịu dàng để dỗ nàng, đối xử với nàng ân cần như thế, lại càng khiến nàng muốn khóc hơn.
Vai áo của Mục Nhược Thủy bị nước mắt nàng làm ướt một mảng. Ngay cả hốc mắt của cô cũng có cảm giác cay xè, không rõ vì sao.
Bàn tay cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
Cuối cùng, Phó Thanh Vi hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694599/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.