TrướcSau Lần đầu tiên Mục Nhược Thủy nếm thử hương vị nơi đó, vô cùng mềm mại.Trước đây, Phó Thanh Vi không cho cô chạm vào, dù có hơi kích động, cô vẫn tôn trọng ý muốn của nàng.Hiện tại, Phó Thanh Vi đã ngủ say. Mục Nhược Thủy cúi xuống hôn một cái, lông mày khẽ động, rồi lại cúi xuống hôn thêm lần nữa.Lần này, cô dừng lại lâu hơn, đôi môi cảm nhận được dòng nước thanh khiết.Không cần học ở đâu, Mục Nhược Thủy theo bản năng đưa đầu lưỡi ra thăm dò, thử hai lần ở khe giữa môi nàng, rồi ngậm lấy viên ngọc nhỏ không rõ ràng bên trên mà m*t nhẹ.Phó Thanh Vi trong cơn mơ khẽ rên một tiếng mềm mại.Nàng nắm lấy chiếc chăn bên dưới, vòng eo không tự chủ mà nhẹ nhàng uốn éo.Đầu óc Mục Nhược Thủy cũng ong ong một trận. Khi cô nhận ra, đôi môi mình đã tràn ngập hương vị của Phó Thanh Vi.Vừa ấm áp vừa mềm mại.Giọng Phó Thanh Vi trầm thấp r*n r*.Mục Nhược Thủy rút đầu lưỡi về, cố gắng kiểm soát chút lý chí còn sót lại, chỉ khẽ hôn một cái lên đôi môi vẫn còn run rẩy ấy, sau đó ngồi thẳng dậy.Thời điểm hiện tại không giống trước kia. Cô không dùng bùa an thần, Phó Thanh Vi cũng không cần bùa tỉnh thần. Cô không nên lợi dụng lúc nàng ngủ để làm những việc như vậy.Nàng cần tỉnh táo để cảm nhận mọi thứ.Hơn nữa, dường như nàng không muốn cô làm vậy, dù trông nàng rất thích.Lần sau sẽ hỏi ý nàng lúc nàng tỉnh.Nhưng dù cô đã dừng lại, Phó Thanh Vi vẫn trông đầy hỗn loạn, nơi bị cô hôn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694601/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.