Dịch: Duẩn Duẩn
Quán chay này được thiết kế theo lối kiến trúc đình viện cổ xưa, với mái ngói cong cong màu xám tro cùng bức tường đá quét vôi màu trắng xám, thêm vào đó là dãy hành lang như chạy dài hun hút, nối tiếp nhau theo hình trăng lưỡi liềm. Dọc theo dãy hàng lang phía Đông Nam là hai hàng phong đứng sừng sững, đang chuyển màu lá đỏ khi vào thu. Hàng phong lá đỏ soi bóng xuống mặt hồ trong xanh, kết hợp với ánh chiều tà mờ tối phủ xuống mặt hồ đang gợn những bước sóng lăn tăn, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.
Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn đứng dưới những tán phong hoe vàng ấy, cô đưa lưng về phía mặt hồ, còn anh thì đứng đối diện cô. Khoảnh khắc cô nắm lấy góc áo anh, thời gian như ngừng trôi, dưới đáy mắt sâu thẳm in dấu cả một cảnh trời thu hữu tình, khiến người khác nhìn vào mà cứ ngỡ đang đắm chìm trong mộng mơ.
Mọi tâm tình như trở nên tự nhiên đến lạ dưới khung cảnh tựa giấc mộng ấy, bao gồm cả việc Phạm Ca để mặc Ôn Ngôn Trăn ôm lấy mình, để mặc anh ngả đầu cô lên vai anh, để mặc anh gác cằm lên đầu cô khẽ cọ, để mặc bàn tay anh vuốt ve mái tóc mình.
"Ôn Ngôn Trăn, trước đây tôi có biết bơi không?" - Đây là lần đầu tiên Phạm Ca chủ động bắt chuyện với anh.
"Không biết, Phạm Ca nổi danh là con vịt mắc cạn." - Anh thở dài trên đỉnh đầu cô: "Khi Phạm Ca lớn lên, rồi trở thành một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/228095/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.