Tư Cảnh đã đánh mất đại ngôn.
Cho dù tiểu Thôi tổng bị ném ra giữa đường hứng gió lạnh đi chăng nữa thì việc này cũng chẳng thể thay đổi được. Viên Phương cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế, trừ bỏ việc tức giận đến giậm chân cùng với hỏi thăm cả nhà ông chủ ra thì anh không có biện pháp nào khác.
Tin tức này không thể giấu diếm được người trong vòng, Hám Trạch cũng biết tin.
"Công ty của cậu ta vô dụng đối với cậu ta," Người đại diện Phòng Uyên Đạo của Hám Trạch ngay thẳng nói, "Bây giờ xem ra thì chỉ có kéo chân cậu ta mà thôi. Muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn nhân mạch không có nhân mạch, suốt ngày đưa ra mấy cái biện pháp đút lót trên bàn tiệc, nếu là nghệ sĩ hạng ba thì còn ổn, chứ đối với kiểu như Tư Cảnh.....
Anh nặng nề thở một tiếng, thấy hơi đáng tiếc.
"Vốn dĩ cậu ta vẫn còn có thể bước tiếp."
Bây giờ xem ra, có một ông chủ chẳng ra làm sao như thế mà y vẫn chưa bị kéo xuống là đã không tồi lắm rồi.
Công ty đối với nghệ sĩ mà nói, giống như cá với nước vậy —— không có công ty vững mạnh chống phía sau thì còn có chỗ nào trong cái giới giải trí này có thể ra sức tạo một mảnh trời giúp nghệ sĩ tỏa sáng được đây hả?
Hám Trạch hơi siết chặt kịch bản đang cầm trong tay, không nói gì, hắn im lặng chốc lát rồi đưa mắt nhìn di động.
Đột nhiên hắn nhận ra rằng hắn không có Wechat của Tư Cảnh.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/481346/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.