◎Đại lão bảo, ngay bây giờ. ◎
"....."
Này thật sự cũng khá thú vị đấy. Cái từ ngữ điên khùng đó giống như một tia sét đánh từ trên trời xuống, triệt để đánh Tư Cảnh thành ngoài xốp trong mềm.
Y nhìn người trước mắt mình, cảm thán từ tận đáy lòng, "Anh thật sự là một nhân tài."
Phải tự kỷ đến mức như nào thì mới có thể nghĩ rằng tất cả mọi người đều là fan only não tàn của mình cơ chứ?
Lông mày của Hám Trạch khẽ nhúc nhích, vẻ mặt rõ ràng có hơi kinh ngạc, nhưng đạo diễn đứng phía xa đã ngoắc tay với bọn họ nên hắn đành phải dừng câu chuyện lại rồi đi về phía khu vực quay chụp.
Đạo diện râu quai nón nhìn vào camera, chỉ huy, "Đến gần thêm chút nữa, chúng ta chụp ảnh phúc lợi. Ây, đúng, đến gần thêm nữa đi, gần thêm nữa ——"
Tư Cảnh mặt không chút thay đổi, "Đạo diễn, gần thêm chút nữa là thành khoảng cách âm đấy."
Đạo diễn vỗ đùi, chòm râu của ông lay động một chút, vừa nghe thấy lời này thì mặt mày hung dữ hẳn lên, trách cứ, "Tự dưng nói linh tinh cái gì thế?"
Ông nói: "Như này có chỗ nào giống số âm hả —— Hám Trạch, cậu khoác tay lên vai Tư Cảnh đi!"
Người đàn ông nghiêm mặt, phối hợp làm theo.
Xúc cảm ấm áp.
Tư Cảnh bị chạm vào phần gáy, cả người nổi lên một cảm giác khó chịu không hiểu tại sao, y cố nén âm thanh lầm bầm sắp tràn ra khỏi yết hầu, thúc giục nói: "Nhanh lên."
Đạo diễn nhanh chóng chụp ảnh rồi đưa cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/481345/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.