Hai quần chúng hóng hớt ăn dưa phía sau bị nhét dưa độc vào mồm đến mức nghẹn họng.
"A.... A?"
Gì?
Gì??!
Ai?
Hám Trạch vừa mời ai đến công ty bọn họ thế??
"Cậu."
Hám Trạch lại khẳng định lại lời nói ban nãy, một phát đánh gãy hy vọng mỏng manh còn sót lại trong đầu bọn họ. Tay hắn vẫn duỗi ra phía trước, trong lòng bàn tay đương nhiên vẫn trống trơn, ánh mắt đen kịt hàm chứa ngọn lửa đầy mong mỏi kỳ vọng nhưng vẫn cố chấp nhìn thanh niên như cũ.
Thậm chí hắn còn không nhận ra bản thân đang nín thở.
"Muốn đến không?"
Tư Cảnh nhìn hắn, lại nhìn tay hắn.
"Tiền vi phạm hợp đồng của tôi rất đắt."
"Tôi trả được."
"Tôi quen thuộc với Viên Phương."
Hám Trạch ừ, không hạ tay xuống, "Mang cậu ta theo, vẫn là người đại diện của cậu."
"Vậy ——"
Tư Cảnh không kiếm được cái cớ nào khác nữa. Y hơi do dự rồi chậm chạp đặt tay mình lên tay hắn, cảm xúc ấm áp khiến cả trái tim y cứ như đang ngâm trong nước ấm. Tư đại lão cúi đầu xuống, nói: "Đi thôi."
Vậy đi thôi.
Hám Trạch siết chặt tay hơn chút.
Nắm tay nhìn nhau.
Vẻ mặt của Phòng Uyên Đạo giống như bị đập vỏ sầu riêng vào mặt, xanh đỏ một mảng, vẻ mặt nhân viên bám theo để xem trò vui cũng không tốt đẹp hơn chỗ nào. Cả hai người trợn mắt há mồm đứng trước cửa, trông cứ như thần giữ cửa.
Đợi chút đã....
Đợi chút đã đợi chút đã nào!
Mẹ nó cái này đâu có giống nội dung chính xác trong kịch bản hả?!!
Dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/481347/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.