Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây.
Nhưng Úc Khả Khả lại như không hề cảm nhận được gì, cô làm như không thấy những ánh mắt nóng bỏng, chỉ tươi cười nhìn chăm chú người đàn ông đứng sau mình.
Có lẽ vì ngọn đèn, ánh sáng êm dịu vương trên ấn đường của anh làm giảm đi vài phần lạnh lùng và công kích.
Thế nên khi anh rũ mắt nhìn cô chăm chú cũng không hề có vẻ cao không thể với tới quá mà lại có cảm giác tuấn tú và kiêu ngạo khó nói thành lời.
Dù đã nhìn bao nhiêu lần, Úc Khả Khả thật sự vẫn không tài nào che giấu được sự thèm thuồng mê đắm của bản thân với sắc đẹp của anh: [Hu hu, anh ta đẹp trai ghê, càng nhìn càng thích!]
Hệ thống cũng hu hu theo: [Đều do em họ thứ hai kia, bỏ qua cơ hội tốt ghê.]
Úc Khả Khả: [Haizzz.]
Hệ thống: [Haizzz.]
Quý Cảnh Diệp nghe được một người một thống đồng thời thở dài: "..."
Anh che giấu sự cạn lời trong lòng, khẽ mấp đôi môi mỏng, trầm thấp đáp lại một tiếng.
Mà Úc Khả Khả bị hệ thống ảnh hưởng lại lập tức dời mắt xuống.
Cô chăm chú vào chiếc cà vạt màu xám bạc đang lắc lư trước mắt, trong lòng có phần rối rắm.
Không biết anh hiểu lầm hành động của cô hay nhạy cảm phát hiện mục đích của cô nên muốn ngăn cản, ngay khi cô chuẩn bị giơ tay lên thì Quý Cảnh Diệp có vẻ lạnh nhạt không có phản ứng gì lại đột nhiên nắm lấy bàn tay cô đang giơ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703706/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.