Còn Diêm Tịnh và cậu Trương ở bên cạnh lại không ngừng mắt đưa mày lại.
Wow, lần này ăn được quả dưa siêu lớn luôn rồi.
Thì ra vợ chồng giám đốc Vu còn có con gái bị thất lạc tám năm, còn nhờ cô Úc tìm về giúp cho!
Nhất là Diêm Tịnh càng kiên định với quyết tâm trước đó: Quả nhiên sách lược nịnh nọt cô Úc là chính xác.
Đến tung tích con gái thất lạc của giám đốc Vu mà Úc Khả Khả cũng biết, sao có thể không biết chuyện ông nhà cô ta? Vừa rồi cô ta chủ động kể chuyện này là đúng rồi.
Hơn nữa lần này còn là cô ta ra vẻ săn đón một mình, chắc chắn cô Úc sẽ có ấn tượng sâu sắc với cô ta!
Dĩ nhiên Úc Khả Khả có chú ý tới hành động của hai người, không nhịn được cảm thán: [Quả nhiên bản chất của con người chính là hóng chuyện mà, vừa hóng một cái là chuyện đau lòng gì đều bị gạt sang một bên hết.]
Hệ thống: [Ai nói không phải đâu?]
Giám đốc Vu kể tiếp: "Sau khi tìm được chỗ ở của trợ lý, tôi nghe ngóng ở nhà hàng xóm bên cạnh. Không ngờ bọn họ cũng biết trợ lý có nuôi một đứa bé nhưng thường xuyên ngược đãi cô bé."
"Tôi, tôi bèn đưa ảnh chụp cho bọn họ xem thử." Anh ta thoáng dừng lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống, còn thoáng chút nghẹn ngào: "Thì quả đúng vậy, ai cũng bảo cô bé đó rất giống người trên ảnh ---"
Giám đốc Vu hít một hơi thật sâu, cố ép cảm xúc căm phẫn cực độ xuống, vẻ mặt phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703705/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.