Phó Minh Trạch không vui khi Ninh Phàn lại thất thần suy nghĩ chuyện khác. Anh nhẹ nhàng đặt máy sấy xuống vòng tay ôm cô sát vào người anh, tựa đầu lên vai cô để má cô kề má anh. 
“Em lại nghĩ đến người đàn ông khác. Có phải em nên bị phạt không?” 
Ninh Phàn đang suy nghĩ thì bị kéo về thực tại khi bị anh ôm lấy, nhìn thấy đôi mắt nguy hiểu của anh nhìn mình cô có chút sợ sệt, cô muốn chạy trốn. 
“Không…Không có! Làm gì có! Em…Em buồn ngủ rồi. Em muốn đi ng…” 
Ninh Phàn định gỡ vòng tay của Phó Minh Trạch để chạy lên giường nhưng cô chưa kịp đứng thắng lên thì lại bị anh kéo ngồi trong lòng anh một lần nữa. Vừa ngồi xuống cô đã cảm nhận được có một thứ gì đó cấn ở dưới mông. Giọng của anh trầm xuống nhìn cô như con mồi. 
“Em không chạy thoát được đâu.” 
Anh bắt đầu những cử chỉ táo bạo hơn, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô. Cô bị kẹp cứng trong lòng anh, hơi thở cô nặng nề khi anh cứ luôn cọ vào hõm cổ của cô. Càng về sau hàng động của anh càng táo bạo hơn khi anh hôn lên tai cô làm cô nhột mà rụt cổ lại. Cô quay đầu đi để tránh nụ hôn của anh nhưng bị anh nắm lấy cằm quay đầu cô lại đối diện với anh, hơi thở của cả hai đều khó khăn. 
“Em trốn cái gì? Chuyện này không phải rất bình thường sao?” 
Cô bối rối nói. 
“Chúng…Chúng ta…có phải tiến triển quá nhanh rồi không?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621255/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.