Phó Minh Trạch vì chuyện thời lượng của Kỳ Mặc nên đến thăm Ninh Phàn nhưng không ngờ cảnh tượng khi anh bước vào lại là lúc Kỳ Mặc đang nghịch tóc của cô mà cô lại không chú ý đến. Anh tức giận đến kéo Ninh Phàn khỏi tay của Kỳ Mặc rồi ôm lấy hai vai cô mà hỏi.
“Em không sao chứ?”
Lại lườm nguýt nhìn Kỳ Mặc.
“Cậu ta có bắt nạt em không?”
Ninh Phàn đang ngạc nhiên tự hỏi tại sao anh lại đến thì nghe được câu hỏi của anh cũng từ từ trả lời.
“Không sao, chúng tôi đang nói chuyện bình thường thôi.”
Phó Minh Trạch tin Ninh Phàn nhưng không tin Kỳ Mặc lập tức đáp ngay.
“Nói chuyện bình thường có cần phải động tay động chân như thế để nói chuyện không?”
Lại quay sang nhìn Kỳ Mặc cảnh cáo.
“Kỳ Mặc, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Từ khi Phó Minh Trạch bước vào thì cái tính phản nghịch của Kỳ Mặc lại nổi lên, nghe câu hỏi của anh thì liền ngoáy lỗ tai, giọng điệu không chịu thua nói chuyện.
“Tôi muốn làm cái gì? Tôi không còn là người trong công ty của chú rồi chú quản tôi được sao?”
Phó Minh Trạch liền lên giọng trưởng bối nói chuyện.
“Kỳ Mặc, cậu tốt hơn hết thể hiện sự tôn trong một chút cho tôi. Phàn Phàn là trưởng bối của cậu, cậu nên gọi cô ấy là biểu thẩm.”
Anh vừa nói vừa ôm eo cô tuyên bố chủ quyền.
“Vì vậy cậu nên từ bỏ những suy nghĩ không nên có trong đầu của cậu đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621254/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.