Nước cũng uống rồi, giận cũng giận rồi. Ninh Phàn bây giờ chẳng muốn quan tâm chuyện gì hết mà chỉ muốn đi ngủ thật nhanh. Cô nằm xuống mặc kệ ánh mắt kì lạ Phó Minh Trạch đang nhìn cô mà đi vào giấc ngủ. Anh cũng đành cười bất lực đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi cũng nằm xuống ôm cô vào lòng cùng đi ngủ.
Qua một lúc sau trời vẫn chưa sáng, Ninh Phàn lại đột nhiên tỉnh dậy thêm lần nữa cô phát hiện mình đang tựa đầu vào lồng ngực anh, tai áp vào tim anh nghe tiếp tim đập mạnh mẽ nhưng nhịp nhàng và rõ ràng khiến cô có cảm giác thật an tâm. Cô điều chỉnh lại tư thế của mình cho thoải mái, tay cô rất tự nhiên vòng qua hông của anh định nhắm mắt ngủ. Nhưng cảm giác vùng da ở đầu ngón tay cô vừa lướt qua hình như có gì đó không đúng, giống như là một vết sẹo lồi.
Ninh Phàn hơi ngước đầu dậy muốn nhìn cho rõ. Thông qua ánh trăng sáng bên ngoài và ánh đèn ngủ mở ảo trong phòng, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy rất rõ một vết sẹo dài ở hông của anh. Ngón tay cô lướt theo vết sẹo, cô muốn chạm vào nhưng không dám, đau lòng khi tưởng tượng cảnh anh phải chịu đau đớn đến mức nào. Cô cảm giác lồng ngực mình đau nhói.
Đột nhiên tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô liền ngước lên nhìn người vừa tỉnh dậy. Phó Minh Trạch thích thú nhìn Ninh Phàn hơi trêu chọc cô nói.
“Em có biết hông của đàn ông không nên chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621256/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.