Trở về nhà họ Ninh, Ninh Phàn đã thấy bố mẹ Ninh cùng một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn cũng có thể đoán được người này là Ninh lão phu nhân vừa mới về nước. Cô cung kính chào.
“Bố, mẹ, con về rồi.”
Ninh phu nhân nhìn thấy con gái nên rất vui vẻ nhưng Ninh lão phu nhân thì chẳng cho cô sắc mặt tốt, nhìn thấy cô đã mặt nặng mày nhẹ không hài lòng. Cô lại nhớ đến cốt truyện.
(Khi Ninh Phàn và Lão phu nhân gặp mặt lần đầu tiên đã bị bà ta sỉ nhục nặng nề. Thật tàn nhẫn! Hy vọng tối nay vị lão thái thái này sẽ không gây rắc rối, để mình hoàn thành cốt truyện một cách nhanh chóng và rời đi ngay.)
Ninh phu nhân không để ý sắc mặt của mẹ chồng mà giới thiệu bà với con gái.
“Phàn Phàn, đây là bà nội của con, vừa mới từ nước ngoài trở về. Mau gọi bà nội!”
Ninh Phàn chuẩn bị chào theo phép thì đã nghe thấy tiếng của Ninh lão phu nhân chê bai.
“Cô chính là Ninh Phàn? Quả nhiên, được một gia đình tầm thường nuôi dưỡng thì khí chất cũng tầm thường.”
Ninh phu nhân nghe con gái bị sỉ nhục nhưng cũng không thể phản ứng quá lớn.
“Mẹ! Phàn Phàn còn nhỏ. Đừng so sánh con bé.”
Ninh lão phu nhân không thèm nghe, không hề hạ giọng xuống.
“Tôi đang nói chuyện cô xen vào làm gì? Nếu trước kia không phải do cô sơ suất thì con gái của nhà họ Ninh sẽ bị thất lạc sao. Bao nhiêu năm nay cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621249/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.