🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ông xã!”



Ninh Phàn như bị thôi miên làm theo yêu cầu của Phó Minh Trạch. Cô không hiểu mỗi lần nhìn vào mắt anh, cô như bị cuốn vào mà không thể thoát ra. Đôi mắt anh rất đẹp nhưng sao cô cứ có cảm giác đã thấy đôi mắt này ở đâu. Hay là do cô bị ảo giác.



Phó Minh Trạch cười hài lòng khi nghe cô gọi. Anh đứng thẳng người đi vòng qua bên kia giường, vén chăn lên. Rất tự nhiên ngồi lên giường rồi vỗ vào bên cạnh.



“Trời cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.”



Ninh Phàn hình như hiểu ý Phó Minh Trạch muốn làm gì cô ngượng ngùng nói lắp rồi đứng dậy.



“Anh… Tôi… Tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”



Thấy cô định đi, anh đã nhanh chân hơn xuống giường nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng anh, một tay giữ eo cô. Tim cô như đập rất nhanh, mặt cũng nóng lên, ngượng ngùng hỏi.



“Phó thiếu, anh định làm gì?”



Anh không trả lời mà cúi xuống hôn cô, một tay cố định cổ của cô, cô dùng tay nắm lấy vai anh đẩy anh nhưng sức của đàn ông và phụ nữ khác biệt quá lớn. Dường như cô không thể đẩy anh ra được dù chỉ một chút. Rồi cô cũng từ bỏ, không thể từ chối thì chỉ đành chấp nhận. Hôn được một lúc, anh mới thả cô ra. Nhìn cô đang hít thở lấy hơi anh liền nói lời đe dọa.



“Lần sau em còn gọi tôi là Phó thiếu thì sẽ mặc nhận là em muốn tôi hôn em.”



Ninh Phàn nghe vậy có hơi tức giận vùng vẫy thoát

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621250/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.