Phó Minh Trạch phía trên, Ninh Phàn nằm dưới. Tình huống này khiến cô nhớ đến giấc mơ tối qua làm cô lúng túng hỏi anh.
“Phó Minh Trạch, anh muốn làm gì vậy?”
Anh cúi người thấp xuống gần sát mặt cô nói.
“Có một vết bầm lớn ở eo của em. Sao em không nói với tôi?”
Ninh Phàn không trả lời. Cô cũng chỉ mới biết hèn gì mà lại đau đến vậy. Phó Minh Trạch rời khỏi người cô đi lấy thuốc bôi. Ninh Phàn nằm nghiêng sang bên không bị đau, khi anh quay lại với một tuýp thuốc bôi trên tay. Anh kéo áo cô lên làm cô giật mình định kéo áo xuống thì anh liền cảnh cáo.
“Đừng động!”
Nghe vậy Ninh Phàn cũng không dám nhúc nhích. Ngay khi vừa kéo áo lên một vết bầm tím rất lớn ở eo của cô hiện rõ, Phó Minh Trạch nhìn thấy có chút đau lòng. Mở nắm lấy ít thuốc cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để cô không bị đau. Mỗi lần đụng vào cô lại rít lên một tiếng làm anh càng xót cho cô. Bôi thuốc xong anh mới để ý một phần tấm lưng tắm ngần của cô hiện lên trước mắt anh, cái eo nhỏ tuy có vết bầm tím nhưng thật sự là rất nhỏ khiến anh tưởng tượng một tay anh có thể nắm lấy. Giấc mơ đó lại hiện trong đầu anh, cảm giác cổ họng anh trở nên khô khốc, yết hầu trượt lên xuống rõ ràng.
Ninh Phàn nằm nghiêng một bên bắt đầu cảm thấy khó chịu mà không thấy anh động đậy hay nói chuyện gì cả.
“Phó Minh Trạch, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621248/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.