Ninh Phàn không chịu nổi anh ta, liền tỉnh bơ bịa chuyện.
“Tôi đã ăn cô ta, vừa mới nhổ cô ta ra. Cô ta đã bị axit dạ dày của tôi ăn mòn rồi nên mới bị sốt cao và bất tỉnh. Được chưa?”
Mục Bắc Thần nghe xong liền tức điên muốn mắng cô nhưng lại đổi giọng mỉa mai.
“Cô…Hừ! Đừng nghĩ rằng tôi không biết cô đang chơi trò gì? Vũ Mai không thể nhìn rõ nhưng tôi thì nhìn rất rõ. Nếu còn có lần sau, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
Ninh Phàn cạn lời liền chỉ vào đầu mình nói.
“Tôi nói anh chỗ này có phải bị bệnh rồi không? Còn nữa mắt của anh khi nào bị mù rồi vậy?”
Mục Bắc Thần đôi mắt đầy hận thù nhìn cô nói.
“Sẽ có một ngày tôi sẽ để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cô.”
Ninh Phàn cười khinh.
“Mục Bắc Thần, anh giả vờ thanh cao cái gì? Hai năm trước anh yêu cầu tôi làm thế thân cho Ninh Vũ Mai. Bộ mặt thật của tôi là gì anh còn không biết sao”
Mục Bắc Thần nghe vậy liền hoảng sợ giọng nói nhỏ lại.
“Cô đang nói bậy cái gì vậy?”
Biết anh ta bắt đầu sợ, Ninh Phàn càng thừa thắng xông lên, cố ý đến gần Ninh Vũ Mai nói to.
“Tôi nói bậy! Chẳng phải đây là sự thật sao?”
Nghe vậy Mục Bắc Thần càng sợ hơn liền đẩy cô ra. Lúc này, Ninh Vũ Mai mới hết giả ngất mà tỉnh lại.
“Mục ca ca, chị. Cái gì mà thế thân vậy?”
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621247/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.