“Phàn Phàn.”
Ninh Phàn đang đứng trước giường vừa nghe ai đó gọi mình cô liền quay lại nhưng một cánh tay đã đẩy cô ngã xuống giường. Cô bị bật lên theo sự đàn hổi của chiếc nệm, tóc cô cũng bay lên trong không trung. Chưa kịp ngồi dậy cô đã bị một người nắm đè lên, cô định vùng vẫy lại bị nắm lấy cổ tay không thể chống cự. Gương mặt của một người tiến gần sát mặt cô khi cô vừa kịp nhận ra gương mặt đó là của ai thì cô đã bị người đó dùng môi chặn lời nói của cô lại. Môi của cô bị chiếm giữ, hàm răng bị cạy mở để lưỡi của người kia tiến vào trong bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ. Hai tay cô bị giữ chặt, cổ bị một bàn tay giữ cố định, từ từ bị đưa lên khóa trên đỉnh đầu, môi cô vẫn bị chiếm giữ, dưỡng khí của cô như bị hút lấy. Bị hôn đến mức sắp hết hơi, người kia mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, thấy cô cố gắng hít thở sâu giọng khàn đặc nói.
“Lần sau hãy thở bằng mũi.”
“Phó Minh Trạch, anh đang làm gì vậy?”
Ninh Phàn cố gắng nói thành lời trong khi hơi thở bị ngắt quãng. Vì bị đuối sức hơn nữa cô còn bị anh khóa tay nên cô cũng thôi vùng vẫy. Phó Minh Trạch không trả lời chỉ nhìn chăm chăm cô, nhìn gương mặt cô đỏ ửng ánh mắt lại có chút mơ màng, đôi môi đỏ mọng bị sưng do anh hôn. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô lại thì thầm.
“Phàn Phàn, em chỉ có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621246/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.