Dường như biết rằng, chỉ cần Diệp Tử Long ra lệnh, người đàn ông trung niên đó tức thì sẽ bẻ gãy cổ gã ta.
Kiêu ngạo, độc đoán, sự khinh người đã ngấm vào trong máu của hắn ta, khí thế bức người đã khiến Hàn Bách Hào phải khẽ run lên, nhưng gã ta cũng không dám phản bác lại, cúi đầu nói: “Bách Hào tin”.
“Không tồi, cũng sáng suốt đấy”, Diệp Tử Long bình phẩm một câu.
Từ lúc xuất hiện tới giờ, Diệp Tử Long đều tỏ ra cao ngạo như một vị vương tử, Hà Thế Nghiêu đứng một bên, vẫn mỉm cười, nhưng không nói bất kỳ lời nào.
Nhà họ Diệp chính là vậy, thành phố Cảng đối với bọn họ mà nói chẳng qua cũng chỉ là một vùng quê nghèo mà thôi.
Kế đó Diệp Tử Long nhìn về phía đối phương, cười ha ha nói: “Khắp nơi đều là người của nhà họ Diệp, cho dù là con ghẻ thì đi tới đâu cũng đều là tâm điểm”.
Khi nói câu này giọng của hắn ta cũng không hề nhỏ, lúc này cả Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên quay ra nhìn nhau có chút không hiểu, lẽ nào ở đây còn có một người nhà họ Diệp nữa sao?
Diệp Phàm!
Hai người đều nhìn rõ sự kinh hãi trong mắt đối phương, ở đây ngoài Diệp Tử Long ra, thì chỉ còn Diệp Phàm mang họ Diệp.
Nhưng chuyện con ghẻ là như thế nào?
Một bên khác, người nhà họ Hàn khi thấy Hàn Bách Hào khom lưng uốn gối ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2259001/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.