Chương trước
Chương sau
Ngẩng đầu nhìn sang chỉ thấy một đám người tiến vào, nhìn thấy tên đàn ông dẫn đầu chính là Vương Quân, Miêu Tiểu Liên sợ hãi.  

Nhìn thấy bảy tám người đi cùng hắn ta, ai cũng cầm theo gậy, Miêu Tiểu Liên vội quay người chạy vào trong nhà, vì điện thoại để trong phòng, cô ta muốn gọi cảnh sát.  

“Chặn nó lại!”, Vương Quân hét lớn, một tên dáng người gầy còm như khỉ vội vàng chạy như bay qua, bắt được Miêu Tiểu Liên vừa mới chạm tới rèm cửa.  

Tên đàn ông gầy gò giữ lấy tay Miêu Tiểu Liên, ném ngược cô ta ra ngoài.  

“Vương Quân, anh… anh muốn làm gì?”, Miêu Tiểu Liên hơi hoảng sợ hét lớn, định dùng âm thanh khiến người ngoài xung quanh chú ý đến.  

“Làm cái gì?”, vẻ mặt Vương Quân châm chọc, cười u ám nói: “Đương nhiên là làm… cô đấy, ha ha ha…”  

“Trong mắt anh còn pháp luật hay không, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát…”, Miêu Tiểu Liên la lớn, trong lòng cô ta vô cùng lo lắng, nghĩ Diệp Hạo và Miêu Kiến Hoa đều không ở nhà, cô ta sợ Vương Quân sẽ làm bậy.  

Chỉ là cô ta lại không biết dáng vẻ tức giận của mình lại rất thu hút người khác.  

Nó khiến Vương Quân cùng đám anh em của hắn ta đều không nhịn được nuốt nước bọt.  

Nhưng Vương Quân vẫn không quên mục đích mình đến để làm gì, hắn ta đến là tìm lại mặt mũi, còn Miêu Tiểu Liên thì cứ tạm bỏ qua trước!  

“Em gái Tiểu Liên, bố em với cái tên lang thang kia đâu rồi?”, Vương Quân lạnh nhạt hỏi.  

“Tôi không nói cho anh, anh đang phạm pháp, tôi muốn báo cảnh sát đến bắt anh!”, Miêu Tiểu Liên hét lớn.  

“Không nói cho tôi biết à?”  

Sắc mặt Vương Quân u ám: “Không nói cho tôi à, ông đây đập nát nhà cô em ra, cô em có tin không!”  

“Đập nát rồi thì tôi cũng không nói cho anh, đập phá tài sản là bất hợp pháp anh sẽ bị phán ít nhất là ba năm!”  

“Ôi đệt, cô em, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à, anh em đập nát hết cho tao!”, Vương Quân lập tức ra lệnh.  

Một đám anh em của hắn ta cầm gậy lên bắt đầu đập phá trong sân, Miêu Tiểu Liên liên tục la hét.  

Cô ta muốn ngăn lại nhưng bản thân chỉ là một cô gái yếu ớt, lấy cái gì mà ngăn cản được?  

Lúc này, Vương Quân đi đến trước mặt Miêu Tiểu Liên, trên mặt là nụ cười nham hiểm, hắn ta chạm vào gương mặt trắng nõn của cô ta.  

“Bốp…”  

Bàn tay đang vươn ra đột nhiên liền dừng lại.  

Vẻ mặt Vương Quân không tin nổi, Miêu Tiểu Liên lại dám tát mình.  

Cô ta sao dám?  

“Con mẹ mày, dám đánh ông đây à…”, Vương Quân tức giận mắng, giơ tay đánh ngược lại.  

Một cái tát của tên này thì sao Miêu Tiểu Liên chịu nổi, cả người lảo đảo, xém chút đã ngã sấp.  

Trên gương mặt trắng mịn xuất hiện dấu tay đỏ bừng, Vương Quân lạnh lùng nói: “Con mẹ mày có tin ông mày làm luôn mày ở đây không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.