Chương trước
Chương sau


Gần như cùng lúc, cửa phòng bên trái bị đẩy ra, một bà lão đi ra, là bà nội của Miêu Tiểu Liên, nghe thấy tiếng động đập phá bên ngoài nên vội chạy ra ngoài.  

Vừa ra, bà cụ đã thấy Vương Quân tát vào mặt Miêu Tiểu Liên.  

Bà cụ lập tức nổi giận: “Súc sinh, đám người súc sinh bọn mày, dám đánh Tiểu Liên sao, bà già này liều mạng với bọn mày!”  

Bà cụ nhặt thanh gỗ bên cửa đánh vào người đàn ông đang đập phá.  

Tên đàn ông đó không tránh kịp, bị đánh đau liên tục khiến hắn tức giận.  

Hắn lập tức giơ cây gậy về phía bà cụ, Miêu Tiểu Liên lập tức sợ hãi hét lên một tiếng, sao bà nội chịu nổi đòn như vậy chứ?  

Miêu Tiểu Liên nhấc chân chạy vội qua chỗ bà nội, nhưng bỗng nhiên một cánh tay vươn đến túm lấy tay cô ta, cánh tay đó chính là của Vương Quân.  

“Chạy qua làm gì chứ, nhìn xem thử bà già đó chịu được mấy đòn…”, Vương Quân giễu cợt nói.  

Lúc đó, tên đàn ông đó đã giơ cây gậy gần như đánh xuống người bà cụ rồi.  

“Bịch…”  

Tuy bà cụ chặn lấy cây gậy nhưng cũng như châu chấu đá xe mà thôi, một chốc đã bị đánh ngã xuống đất.  

“Súc sinh, đồ súc sinh các người mất hết nhân tính, bà nội tôi đã bảy mươi rồi mà các người còn dám ra tay, muốn đánh thì đánh tôi đi…”, Miêu Tiểu Liên khóc lớn, căm hận đám người này.  

Nhưng Vương Quân vẫn giữ chặt vai cô ta, cho dù cố gắng dùng sức cũng không chạy qua được.  

Tên đàn ông đó tức giận lại giơ gậy lên đánh vào người bà cụ, còn không bằng cả súc sinh.  

“A… Tao liều mạng với bọn mày…”, Miêu Tiểu Liên hét lớn, quay đầu cắn vào vai Vương Quân.  

“A…”  

Vương Quân lập tức kêu la thảm thiết, Miêu Tiểu Liên cắn rất sâu, vết cắn chảy cả máu.  

Bị đau nên hắn ta nới lỏng tay, Miêu Tiểu Liên vội chạy qua bên đó, nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt bà.  

Cô ta hoảng sợ gấp gáp hỏi: “Bà nội, bà có sao không? Không bị sao chứ?”  

“Bà không sao, mau báo cảnh sát, bắt đám người này lại…”, bà cụ cố nén đau nói, bà cụ đã bảy mươi tuổi lại bị đánh tới hai gậy như vậy, sao có thể không bị gì được.  

Nghe vậy, Miêu Tiểu Liên đã lập tức khóc: “Con không đem theo điện thoại, điện thoại để trong phòng rồi…”  

Mà lúc này, Vương Quân đã bước nhanh qua bên này, máu đã chảy đầy tay, vẻ mặt hung dữ khiến người khác khiếp sợ.  

“Con khốn này dám cắn tao như vậy, hôm nay ông đây không làm mày thì tao không mang họ Vương này nữa!”, Vương Quân mắng chửi, vương tay giữ lấy vai Miêu Tiểu Liên.  

Miêu Tiểu Liên vùng vẫy dữ dội, bà nội cô cũng liên tục la mắng, nhưng Vương Quân vẫn không nương tay.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.