Gần như cùng lúc, cửa phòng bên trái bị đẩy ra, một bà lão đi ra, là bà nội của Miêu Tiểu Liên, nghe thấy tiếng động đập phá bên ngoài nên vội chạy ra ngoài.
Vừa ra, bà cụ đã thấy Vương Quân tát vào mặt Miêu Tiểu Liên.
Bà cụ lập tức nổi giận: “Súc sinh, đám người súc sinh bọn mày, dám đánh Tiểu Liên sao, bà già này liều mạng với bọn mày!”
Bà cụ nhặt thanh gỗ bên cửa đánh vào người đàn ông đang đập phá.
Tên đàn ông đó không tránh kịp, bị đánh đau liên tục khiến hắn tức giận.
Hắn lập tức giơ cây gậy về phía bà cụ, Miêu Tiểu Liên lập tức sợ hãi hét lên một tiếng, sao bà nội chịu nổi đòn như vậy chứ?
Miêu Tiểu Liên nhấc chân chạy vội qua chỗ bà nội, nhưng bỗng nhiên một cánh tay vươn đến túm lấy tay cô ta, cánh tay đó chính là của Vương Quân.
“Chạy qua làm gì chứ, nhìn xem thử bà già đó chịu được mấy đòn…”, Vương Quân giễu cợt nói.
Lúc đó, tên đàn ông đó đã giơ cây gậy gần như đánh xuống người bà cụ rồi.
“Bịch…”
Tuy bà cụ chặn lấy cây gậy nhưng cũng như châu chấu đá xe mà thôi, một chốc đã bị đánh ngã xuống đất.
“Súc sinh, đồ súc sinh các người mất hết nhân tính, bà nội tôi đã bảy mươi rồi mà các người còn dám ra tay, muốn đánh thì đánh tôi đi…”, Miêu Tiểu Liên khóc lớn, căm hận đám người này.
Nhưng Vương Quân vẫn giữ chặt vai cô ta, cho dù cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257577/chuong-862.html