“Ai da, cô nhà quê à, Diệp Hạo là người của tôi, phải đến nhà tôi ở rể, dựa vào cái gì lại ở nhà cô chứ?”
“Bậy bạ, anh Diệp là do tôi và bố tôi cứu, trở thành người cô khi nào chứ!”, Miêu Tiểu Liên tức giận hét to với Linh Hồ Uyển Nhi.
“Hừ, vậy Diệp Hạo cứu tôi thì đã thành người của tôi, cho dù cô nói thể nào thì sau này anh ta cũng phải đi với tôi!”, Linh Hồ Uyển Nhi khiêu khích.
“Cô nói xằng nói bậy, tôi không nói với cô nữa!”, Miêu Tiểu Liên tức giận, nhìn Diệp Hạo năn nỉ: “Anh Diệp anh đừng đi có được không, cô ta con gái mà đã bạo lực như vậy, người nhà cô ta chắc chắn còn bạo lực hơn, lỡ đi rồi anh lại bị đánh thì sao?”
Diệp Hạo dở khóc dở cười: “Yên tâm đi, không đến mức bị đánh đâu, cô cũng đừng đoán mò nữa!”
Sắc trời dần tối, ngày mới lại bắt đầu, một chiếc xe hơi âm thầm chạy nhanh tiến về phía làng chài!
“Anh à, chúng ta tới rồi, đoạn đường này cứ đi thẳng về phía trước, nhà thứ ba tính từ cuối đường tính lại chính là nhà của Miêu Tiểu Liên, các anh thả tôi đi được chưa?”
Một chiếc xe việt dã dừng lại ở bên ngoài làng chài, bên trong chiếc xe truyền ra những tiếng van nài cầu xin.
Vẻ mặt Hạ Nam vô cùng hoảng hốt, cô ta hối hận muốn chết, vì cái tật khôn lỏi, cho nên giờ gây ra hoạ.
“Không phải vội, chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257439/chuong-930.html