“Hừ, thời khắc cuối cùng lo mà trân trọng đi!”, Linh Hồ Uyển Nhi hừ một tiếng nói.
“Linh Hồ Uyển Nhi, ý cô là sao?”
Miêu Tiểu Liên lập tức giận dữ: “Cô là kẻ bạo lực, nhà tôi không chào đón cô đâu, mời cô đi cho!”
“Này gái quê, im mồm cho tôi, chị đây tới đây là phúc phận của cô đấy!”
“Cô không biết phải trái…”
Miêu Tiểu Liên tức muốn chết, sau khi trở về đúng bản chất thì tính tình Linh Hồ Uyển Nhi trái ngược hẳn.
Không chỉ lời nói mà dáng vẻ cũng như biến thành một người khác, duy nhất không đổi là vẻ đẹp mỹ miều của cô ta, chẳng qua là càng trở nên đẹp mê hồn.
“Được rồi, Tiểu Liên, cô cãi nhau với hổ mẹ thì có thể thắng được sao?”
“Binh!”
Linh Hồ Uyển Nhi một chân đá vỡ ghế gỗ bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Diệp Hạo, bây giờ không còn ở trong phòng chật hẹp, ở bên ngoài thì chị đây có thể giết anh ngay lập tức đấy!”
“Vậy à?”
Diệp Hạo cười ha ha, khóe miệng bị rách có hơi đau, anh liếc mắt nhìn trên người Linh Hồ Uyển Nhi một cái.
Đúng là anh bị đánh rất thảm nhưng Linh Hồ Uyển Nhi cũng chịu thiệt không ít, cả người từ trên dưới gần như đều bị Diệp Hạo chạm qua một lần.
Thấy ánh mắt khiêu khích của anh, hai tai Linh Hồ Uyển Nhi hơi phiếm hồng. Tên khốn này, nếu như không phải còn có tác dụng thì cô ta chắc chắn sẽ giết chết anh rồi.
“Anh Diệp, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257443/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.