Chương trước
Chương sau
“Tôi thích thế đấy, thì sao nào?”, Linh Hồ Uyển Nhi nói một cách bất cần.  

Diệp Hạo lắc đầu, đang định tháo giày rồi lên giường, nhưng lại bị Linh Hồ Uyển Nhi đạp thẳng vào mặt, chặn anh trèo lên giường: “Anh ngủ dưới đất ý, giường này chỉ có một mình tôi được nằm thôi!”  

Nhìn bàn chân nhỏ nhắn nõn nà của cô ta, Diệp Hạo không biết nói gì: “Đây là giường của tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi phải ngủ dưới đất chứ?”  

“Hừ, sau này anh tới ở rể nhà Linh Hồ bọn tôi, còn sao nữa!”, Linh Hồ Uyển Nhi nói.  

“Linh Hồ Uyển Nhi, mong cô hiểu rõ cho, đó chỉ là giao dịch giữa hai chúng ta, ông đây chưa bao giờ đồng ý lấy cô làm vợ!”, Diệp Hạo không vui mà nói.  

“Em mặc kệ, bằng không đừng hòng tôi dẫn anh đi tìm quả Phật Tâm, mà anh không làm chồng tôi, thì tôi sẽ giết anh theo yêu cầu của ông cụ Thái!”  

Linh Hồ Uyển Nhi đã nhắm trúng anh rồi, chỉ có điều trong lúc cô ta nói Diệp Hạo là chồng mình vẫn có chút xấu hổ, cho dù điều đó là giả!  

Diệp Hạo trợn mắt nhìn cô ta, quay người đi ra cửa.  

“Này, anh đi đâu đấy?”  

“Đi tiểu, cô muốn đi cùng không?”  

“Cút!”  

Diệp Hạo mở cửa đi ra, anh không đi vệ sinh, mà chỉ đi ra sân ngồi.  

Ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, anh bất giác đắm chìm vào dòng suy nghĩ, những chuyện xảy ra trong sáng nay đang hiện lại trong đầu anh giống như một thước phim được tua lại.  

Hàn Tuyết thật sự là vợ của anh, điều này không cần phải nghi ngờ, bởi Linh Hồ Uyển Nhi cũng đã nói cho anh biết, buổi tối đầu tiên khi hai người bọn họ nằm chung giường, trong lúc ngủ anh đã gọi tên Hàn Tuyết.  

Cộng với biểu cảm của Hàn Tuyết sáng nay, Hàn Tuyết chắc chắn là vợ của anh, hơn nữa lại yêu anh rất sâu đậm.  

Chỉ có điều, anh không hề nhớ ra những chuyện trước đây, Linh Hồ Uyển Nhi cũng nói cho anh biết, cô ta cố tình làm thế để tạo khoảng cách giữa anh với Hàn Tuyết cùng và những người khác.  

Sau này, để anh làm việc cho Linh Hồ Uyển Nhi, chỉ có điều Diệp Hạo quá mẫn cảm, hoặc cũng có thể là do diễn xuất của cô ta quá tệ, nên đã bị lộ ra.  

Tóm lại, Linh Hồ Uyển Nhi đã thừa nhận mục đích của mình, ngược lại đã lấy được cảm tình của Diệp Hạo.  

Quan trọng hơn là, Linh Hồ Uyển Nhi biết một loại thuốc kỳ lạ của vùng Tạng, tên là quả Phật Tâm, có tác dụng rất lớn đối với linh hồn cũng như não bộ, có thể giúp anh tìm lại những ký ức đã mất.  

Vốn dĩ anh không tin, nhưng khi Linh Hồ Uyển Nhỉ hỏi những người như thế nào mới luyện võ?  

Còn có thể luyện tới trình độ cương kình, thậm chí còn khiến cương kình thoát khỏi cơ thể, và còn có thể giết chết kẻ thù trong phạm vi cả mét, điều này là bình thường sao?  

Diệp Hạo không thể trả lời lại được, nếu như không có loại quả Phật Tâm kỳ lạ này, thì anh sẽ không cố ý đi tìm lại ký ức của mình.  

Chỉ là sau khi biết được tin này, anh lại có trực giác nếu như bản thân không đi tìm, anh sẽ bỏ nhỡ thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, đây là điều khiến anh không tài nào chịu đựng được!  

“Bộp bộp!”  

Đúng lúc này, có hai viên đá bị ném vào trong sân.  

Diệp Hạo liếc qua, lập tức nâng cao cảnh giác, lẽ nào là ông chủ cá quay lại trả thù sao?  

Anh đã đánh ông chủ cá thê thảm như vậy, lão ta sẽ không thể nào quay lại trả thù được ngay, hơn nữa anh quyết định sau này trước khi đi, sẽ tới xử lý ông chủ cá đó một lần nữa. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.