Thần Nông Giá núi Mãng, gọi là núi Mãng là bởi vì nhìn từ xa ngọn núi này giống như một con mãng xà lớn.
Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đứng trên cao nhìn xuống núi Mãng bên dưới, bầu trời lúc này mới hừng sáng, nắng ban mai mới ló dạng, ánh mặt trời chiếu xuống núi Mãng đầy mù sương, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Có vẻ như cháu mãng xà này đang cưỡi mây hóa rồng, là một vùng đất quý giá hàng đầu.
Trên đỉnh núi Mãng, có những tòa nhà kiến trúc cổ san sát, chiếm ít nhất hơn mười mẫu đất, nhìn quần thể kiến trúc như là họ đã đi đến một sân nhà phong cách cổ đại to lớn.
“Đây… đây là nhà của cô sao?”, cổ họng Diệp Hạo cử động, kinh ngạc nói.
“Thế nào, nhà của tôi rất lớn phải không?”, Linh Hồ Uyển Nhi có chút kiêu ngạo nói.
“Rất lớn, là địa chủ lòng dạ hiểm độc!”
“Cút đi, anh mới là địa chủ lòng dạ hiểm độc!”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận liếc mắt nhìn anh: “Nhớ kỹ, xuống núi sẽ tới nhà của tôi, tới nơi rồi thì thành thật nghe lời cho tôi. Với thân thể nhỏ bé của anh, một người hầu nhà tôi cũng có thể tùy ý đánh anh rụng răng đầy đất đó!”
"Ha ha..."
Diệp Hạo cho cô ta một nụ cười mỉa, đi thẳng về phía trước, Linh Hồ Uyển Nhi đáp lại bằng nụ cười quái dị.
Trong lòng cô ta kiêu ngạo hừ lạnh: “Cho anh hống hách tiếp đấy, đến nhà tôi còn không phải sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257412/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.