Chương trước
Chương sau
Càng nghĩ Linh Hồ Uyển Nhi càng tức giận, càng cảm thấy vô cùng uất ức, vành mắt cô ta bắt đầu đỏ hoe, thấy vậy ý tứ trào phúng trong lời nói của Diệp Hạo càng đậm.  

“Linh Hồ Uyển Nhi, cô nín lại cho tôi, nếu như dám khóc, tôi sẽ lại đánh mông cô!”  

"Đồ khốn kiếp…”, Linh Hồ Uyển Nhi gần như phát điên, vừa muốn chửi tục, lúc này bỗng nhiên xảy ra thay đổi đột ngột, một mũi tên sắc bén lao nhanh về phía đầu Diệp Hạo.  

Đinh!  

Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay Diệp Hạo cấp tốc nâng lên, đem mũi tên chặn lại.  

Liên tiếp vài mũi tên đuôi gắn lông vũ bắn tới, vẻ mặt Diệp Hạo lạnh lùng, vung vẩy thanh đao trong tay   

Một nhóm người đi ra từ hướng ngược lại hướng mũi tên, nét mặt Diệp Hạo lập tức lạnh đi thấy bọn họ.  

“Sao mấy người Linh Hồ Mộc Thanh lại tới rồi?”  

Linh Hồ Uyển Nhi vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó biểu cảm của cô ta lại thay đổi: “Linh Hồ Đức Nhân cũng tới rồi”.  

“Diệp Hạo, nhanh chạy đi, Linh Hồ Đức Nhân là tiểu tông sư, anh đánh không lại hắn đâu!”  

Vào thời khắc mấu chốt, Linh Hồ Uyển Nhi nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Hạo, điều đó làm anh hơi sửng sốt.  

Theo lý mà nói, Linh Hồ Uyển Nhi hận anh đến tận xương tủy, giờ đây nhà Linh Hồ lại phái đến bao nhiêu người đuổi giết anh, đây chẳng phải là hợp ý cô ta hay sao?  

Thấy Diệp Hạo ngây ra, Linh Hồ Uyển Nhi lập tức lo lắng nói: “Đồ khốn, anh còn không chạy, bọn họ là người của đại trưởng lão, Linh Hồ Đức Nhân là tiểu tông sư, không phải là người Linh Hồ Tinh Phong có thể so sánh được”.  

Nghe thấy giọng nói có chút lo lắng của Linh Hồ Uyển Nhi, não Diệp Hạo giật giật: “Cô quản tôi làm gì, tôi cứ không đi đấy, sao nào?”  

“Con mẹ nó...”, lời vừa dứt, Diệp Hạo đã mắng bản thân mình một tiếng, hận không thể cho mình một bạt tai, bản thân lại giống như đang tức giận, thật mất mặt.  

Qủa nhiên, thân thể Linh Hồ Uyển Nhin đột nhiên run lên, vừa tức vừa buồn cười: “Được, anh không đi, vậy thì ở đó mà chờ chết đi, đừng tưởng tôi là đại tiểu thư của nhà Linh Hồ, bọn họ sẽ không nghe lời tôi đâu”.  

Diệp Hạo bĩu môi, bây giờ dù muốn cũng không thể chạy được, Linh Hồ Mộc Thanh đã mang theo người bao vây lấy anh rồi.  

“Diệp Hạo, không ngờ là bọn tao sẽ xuất hiện ở đây đúng không. Núi sông lớn như vậy làm mồ chôn cho mày, đủ để làm mày rạng rỡ tổ tông rồi nhé”, Linh Hồ Mộc Thanh hét lên, nhìn chằm chầm Diệp Hạo, chuyện này cứ chắc như đinh đóng cột vậy.  

“Không sai, Diệp Hạo sẽ chết ngay lập tức, có thể giảm bớt đau đớn cho anh một chút, không bằng cắt chân tay anh cho sói ăn đi”, Linh Hồ Ngọc Nhu hét lên, rất phấn khích.   

“Rạng rỡ cái con mẹ mày, mày đúng là con chó của Linh Hồ Tinh Phong, còn dám sủa bậy, tao sẽ cắt cái đầu chó của mày”.  

Diệp Hạo chỉ vào Linh Hồ Mộc Thanh hét lên, sau đó quay sang phía Linh Hồ Ngọc Nhu: “Đồ xấu xí, xấu gái thì đi phẫu thuật thẩm mỹ sớm đi, đừng có chạy ra ngoài sủa bậy, làm hoa lá cỏ cây sợ hãi thì sao?”  

“Còn nữa, các người làm chó rất thoải mái sao?”  

“Linh Hồ Tinh Phong đâu? Còn cả cái lão già mãi không chết Linh Hồ Tư Không nữa?”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.