"Giết tao thì được, giết người bên cạnh tao, tụi mày đều đáng chết!"
"Mày cũng đáng chết, Lăng Tiêu Sơn của tao không phải ai cũng có thể tùy ý bắt nạt!”
Đỗ Trạch hai mắt đỏ bừng, tự tay chặt đầu sư huynh của mình, Diệp Phàm nổi điên rồi, làm sao hắn không nổi điên chứ.
Trong tích tắc bọn họ lại lao vào tàn sát nhau, đao quang kiếm ảnh, vũ khí lạnh chiến đầu vô cùng hung hiểm.
Phù phù!
Diệp Phàm lại bị thương, hai tia máu văng ra.
Nếu trên người không bị thương, Đỗ Trạch và Lâm Phàm trong mắt anh chẳng là gì cả.
Võ đường, hình ảnh ở đây là do Lâm Vân gửi tới, Lương Hồng không giúp đỡ, ả chỉ có thể để cường giả của Võ đường tới.
Trần Hùng đợi ở trong Võ đường không ra ngoài, nhìn thấy bức ảnh do Lâm Vân gửi tới, liền vội vã đi gặp các trưởng lão của Võ đường để báo sự việc cho bọn họ.
“Đồ khốn kiếp, Diệp Phàm này thực sự là muốn tìm chết, lập tức triệu tập người tới cùng ta đi giết hắn!”. Trưởng lão này tên là Từ Chính, được Lăng Tiêu Sơn phái đến làm trưởng lão của Võ Đường.
Trong lớp lãnh đạo của Võ đường, Lăng Tiêu Sơn một nửa, người của Võ đường địa phương một nửa.
Ba chiếc xe khởi hành từ Võ đường hướng về phía bệnh viện Nhân dân số một.
"Diệp Phàm, tao đã gọi viện binh của Võ đường tới, mày cứ chờ chết đi."
Trên hành lang, Lâm Vân nhìn thấy tin nhắn của Trần Hùng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256822/chuong-1240.html