Trừ Lâm Vân ra thì tất cả mọi người đều nhất tề xông đến, lúc này Diệp Phàm không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn bật cười.
Tiếng cười lạnh thấu xương: “Cuối cùng các anh cũng không nhịn được nữa rồi, chỉ đợi giờ phút này thôi!”
Soạt!
Khí tức trên người Diệp Phàm lại mạnh mẽ bộc phát ra, cương khí lượn lờ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể anh.
Đám người đang bao vây lập tức biến sắc, Diệp Phàm mang thương tích đầy người mà vẫn ẩn giấu thực lực, thậm chí mấy lần rơi vào nguy khốn cũng không bộc phát tối đa sức mạnh của mình.
“Không thể nào!”
Đỗ Trạch gào lên, hắn ta không thể tin được.
“Không có gì là không thể, Ám Kình Đại Thành của tôi đã có thể đánh hòa với Lương Hồng, chứ đừng nói là mấy người, cho dù tôi bị thương cũng không đến lượt kẻ thua cuộc như anh bắt nạt!”
Sắc mặt Đỗ Trạch khó coi như nuốt phải ruồi, hắn ta từng bị Diệp Phàm đánh bại, hơn nữa còn là hai lần.
Bây giờ Diệp Phàm gợi lại, giống như đạp trúng đuôi hắn, hắn biết thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ anh bị thương nghiêm trọng vẫn có thể phản kích mạnh bạo như vậy.
Anh giơ đao gạt đi lưỡi kiếm sắc bén Lâm Phàm đâm tới, quỳ gối xuống đâm lưỡi đao lên, vặn eo uyển chuyển, lưỡi đao giống như rồng vàng uốn lượn.
“Chân của tôi…”
Một đệ tử võ đường gào lên, chân trái của gã bị đao Hoàng Tuyền chém đứt, hai đệ tử đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256819/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.