Giúp anh phân giải tinh hoa của sâm Tử Uẩn Long Hoàng và giúp nó lan truyền đến khắp nơi trong cơ thể anh.
“Ông Tần, cháu nội tôi thế nào rồi?”
Diệp Chấn Hà lo lắng hỏi, bọn họ đã biết được tên của hai bán bộ tông sư đó rồi.
Một người tên là Tần Cương, người kia tên là La Vũ. Lúc này Tần Cương đang giúp Diệp Phàm phân giải tinh hoa của sâm Tử Uẩn Long Hoàng.
“Không lạc quan, còn cần thêm nhiều thứ tốt hơn nữa, nếu không thì có thể Diệp Phàm sẽ tàn phế từ đây!”, Tần Cương nói với giọng nặng nề.
Ông ấy vừa nói xong thì nước mắt của Linh Hồ Uyển Nhi đã không ngừng chảy, không biết từ lúc nào, địa vị của Diệp Phàm trong lòng cô ta lại trở nên quan trọng đến như thế.
Vẻ mặt của Diệp Chấn Hà vô cùng khó coi, nếu Diệp Phàm tàn phế thì đúng là ông trời đố kị với người tài mà.
“Nhưng cũng không nên quá bi quan. Nếu như tìm được thứ gì tốt thì vẫn có thể từ từ hồi phục lại được”, Tần Cương nói tiếp.
“Thứ gì tốt? Tôi có thể cho người của gia tộc Linh Hồ đi tìm”, Linh Hồ Uyển Nhi lập tức nói.
“Nhà họ Diệp có thể dốc hết sức để tìm kiếm!”, Diệp Chấn Hà nói với giọng nặng trĩu.
Tần Cương cười đau khổ, lắc đầu nói: “Những thứ này cực kỳ khó tìm, có vài thứ mấy chục năm mới xuất hiện một lần”.
Tiếp ngay đó, ông ta liền nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Gan Bích Nhãn Kim Thiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255886/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.