Sau đó nàng cùng Tiểu hỏa rời khỏi đầm lầy, đi xung quanh một lúc rồi quyết định ngồi lại nghỉ ngơi ăn uống một hồi, sau đến con suối gần đó tắm rửa một phen.
Sau khi tắm xong, Đông Phương Thiên Nguyệt khoác lên mình một bộ bạch y, y phục trắng khiến nàng như lạc khỏi hồng trần, cùng khí chất lạnh nhạt hờ hửng càng khiến nàng càng như không phải người phàm, mà là một vị thần chí cao vô thượng, khí chất cao ngạo từ trong xương cốt mà ra, không phải giả vờ lạnh nhạt hờ hửng, mà đó vốn là những điều có sẵn.
Gương mặt mĩ đến mức như không có thật, làn da trắng noãn, mày liễu thanh tú, mắt phượng xinh đẹp như một tạo phẩm khiến vân ảm đạm phong lại kinh, đôi con ngươi lam sắc sâu thăm thẳm như bờ vực vạn trượng, cái mũi cao tinh tế cùng đôi môi đỏ mộng. Mái tóc dài ngang lưng đen óng, thả tự do trong gió, nhìn từ xa như một thác nước đổ.
Nàng cùng Tiểu Hoả đi sâu hơn vào sơn mạch Yến Vạn, đi được một đoạn thì nhìn thấy một nam tử cùng một nữ tử, nữ tử trông có vẻ bị thương rất nặng, ngồi tựa người vào gốc cây, đôi mắt nhắm chặt, hình như ngất rồi, mày nhíu chặt vì đau đớn, nam tử cũng bị thương không nhẹ, cả người lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi, đang cố gắng truyền thủy hệ thiên lực vào người nữ tử để chữa thương.
Nàng đứng nhìn một lát định đi lướt qua nhưng lại chẳng biết vì sao, nhìn họ thật hạnh phúc, nàng không muốn một người mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425139/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.