Cả cơ thể Giao Long nặng nề ngã xuống, cả cơ thể rơi vào đầm lầy vang lên một đợt tiếng va chạm "ầm ầm".
Đông Phương Thiên Nguyệt kinh nghi bất định hướng mặt hồ nhìn tới, lòng tràn ngập những nghi vấn không lời đáp.
Chết rồi? cứ thế mà chết sao? đây là suy nghĩ của nàng với loại trường hợp này.
Đột ngột một thứ ánh sáng loé lên từ mặt hồ, kim sắc quang mang lan toả ra khắp nới khiến không gian âm u vốn có thay đổi, trở nên sáng chói, ánh sáng cũng ánh lên mặt đầm lầy những vệt sáng, tựa vô tựa hữu, giống như ánh sáng đang tan ra lại là đang hoà vào dòng thủy trong đầm.
Mi tâm hơi nhíu, Đông Phương Thiên Nguyệt nghi ngờ nhìn bề mặt đầm lầy, như muốn thông qua nó nhìn xuyên đến bên dưới, trong lòng cũng cẩn trọng hơn, toàn thân lại bắt đầu xoay chuyển thiên lực, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, tinh thần phòng hộ lại treo lên cao.
Bỗng nhiên bên trong đầm lầy một thứ gì đó lao lên, không tạo nên động tĩnh lớn như Giao Long nhưng lại khiến người ta sinh ra một loại áp lực vô hình.
Tay nàng lập tức ngưng tụ một quả cầu thiên lực, nhưng còn chưa đánh ra thì nàng rõ ràng nhìn thấy cùng cảm nhận được, nó không mang theo sát khí, có loại dự cảm nó sẽ không làm hại đến nàng....
Mà Đông Phương Thiên Nguyệt nàng cũng không muốn đi gây sự, thực lực nàng vẫn còn quá thấp, huống chi bớt đi một kẻ thù, cũng là bớt đi một rắc rối, nàng vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425138/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.