"Tại sao nương lại cứu bọn họ?"Tiểu Hoả ngu ngơ hỏi.
Nàng hơi nhướng mày, chẳng lẽ nàng nói, nàng là hiểu lầm họ là phu thê, không nỡ nhìn uyên ương chia cắt đi, nhưng thôi, huynh muội chia xa cũng đau đớn, huống hồ gì, chỉ dùng chút thời gian, lại đổi được một chữ nợ, nợ ân tình thì đúng là Đông Phương Thiên Nguyệt nàng đã lời rồi.
Nàng khẽ dời lam sắc con ngươi hướng Tiểu Hoả nhìn tới, nói:"đừng gọi ta là nương".
"Vậy gọi là gì? mẫu thân? mẹ?"gương mặt Tiểu Hoả hết sức ngây thơ, nhưng lời nói ra rõ ràng làm nàng tức hộc máu.
"Gọi là tỉ tỉ đi"nàng không chấp với trẻ con, hướng Tiểu Hoả nói.
"Tỉ tỉ? ta đã biết a"Tiểu Hoả có vẻ rất hứng thú, lặp lại vài lần: "tỉ tỉ, tỉ tỉ"
"Ừm"
Cả hai đi thêm một lúc thì lại bắt gặp huynh muội Mộc Gia, trên người vẫn chưa lành thương đã phải chiến đấu với một bầy hoạt tử(bọ cạp),thôi vậy, cứu người thì cứu cho trót vậy, nàng liền đi lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đàn hoạt tử này, cao nhất cũng chỉ nhất giai nhị cấp, nhưng số lượng lại rất lớn, nhìn sơ qua cũng tầm hơn hàng nhị thập.
Đông Phương Thiên Nguyệt cùng huynh muội Mộ Gia chiến đấu, nhưng có vẻ như, hoạt tử ở đây quá nhiều, từng chút từng chút kéo đến, như này chẳng biết bao giờ mới giải quyết hết, nhưng sức người có hạn, huynh muội Mộ Gia đã mệt mỏi rồi, không biết sẽ chống cự được bao lâu nữa.
Mộ Thành Lâm nhìn qua hướng nàng hô to: "mặc kệ bọn ta, ngươi đi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425140/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.