Bờ biển của Bangkok thực sự luôn chật kín khách du lịch, từ xa đến đây để tận hưởng bầu không khí nhiệt đới nhưng lại bị những người bán hàng rong lợi dụng cơ hội tăng giá để làm thịt một trận, ngày thường lúc Cao Khanh Trần đi dạo ở đây, luôn suy nghĩ không biết những du khách này đến từ đất nước nào, anh muốn biết liệu đất nước đó có kiếm được tiền bằng cách tận dụng những thắng cảnh mà người dân địa phương đã nhìn phát chán hay không.
Có lẽ là do thủy triều xuống, lúc này trên bãi biển không có nhiều người, Cao Khanh Trần cúi người tìm một chỗ nước biển ngập hết bàn chân, ngồi xuống, sau đó quần soóc cũng bị thấm ướt, tiếp theo ra hiệu cho Doãn Hạo Vũ ngồi xuống chỗ gần anh nhất.
Gió biển vẫn luôn là thứ có thể làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh và thả lỏng nhất, nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong quán bar, bốc một nắm cát không nhanh không chậm rắc lên âu phục của Doãn Hạo Vũ.
"Muốn làm tôi ghen, đúng không?"
Doãn Hạo Vũ vươn tay phủi cát, đáy mắt mang theo ý cười.
"Sao lại nghĩ như vậy?"
Cao Khanh Trần cũng không trả lời, như thể không hề nghe thấy những lời này, ánh mắt rơi vào mu bàn chân đã bị nước biển rửa sạch vài lần, anh biết rõ nhiệt độ lạnh lẽo của nước biển có thể giải thoát anh khỏi men say của rượu.
"Cậu đến Thái Lan từ bao giờ?"
Anh một lần nữa mở ra đề tài không có tí công kích nào, hiếm khi anh có hứng thú muốn trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/patnine-hao-han-tinh-tran-in-bangkok/230593/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.