Có phải là vì thế?Tôi không khước từ anh. Tôi không đẩy anh ra.Anh chôn dấu môi trên miền phong ấn mà em đã niêm lại.Anh chôn dấu môi trên cái cổ tay hằn rõ những đường gân xanh.Những ngón tay rối vào tay. Những mềm môi quyện. Hai luồng thân nhiệt tan trong nhau.
Ngay lúc này đây, trong căn phòng băng giá của tôi…Trong mịt tối, tay cần chặt vết sẹo được dùng để trừng phạt tôi…Em, đang đợi tôi. Không thể trốn chạy.
Nhưng lúc này đây, tôi đang bấu víu vào anh để lãng quên tất cả.Chỉ như một bức tường gương mỏng mảnh. sự yên lặng giữa tôi và anh vẫn đang bao bọc hai người.
“Seung Ho?”
Đừng nói.Đừng phá vỡ căn hầm cô độc này.Để tôi nghỉ trong cái vùng lặng yên mà ngay cả em cũng không xâm nhập được.Vầng trăng đang kêu gào sắc chói.Tất cả.. chính là vì thế.Anh là người bị ánh trăng chuốc say. Tôi là kẻ đang rồ cơn hóa dại.
Chỉ trong phút giây này, mọi sự bỗng trở nên công bằng.
#11
Ở chỗ tận cùng đường hầm, có anh.
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
“Anh biết nỗi sợ lớn nhất của một người phi công là gì không?”
Tôi hỏi khi anh đang vòng tay ôm tôi từ đằng sau, môi đặt lên chỗ vai trần của tôi.
“Ờ…”
Nỗi sợ lớn nhất của một người phi công là sợ máy bay rơi.
“Anh biết nỗi sợ lớn nhất của một người hay uống rượu là gì không?”
Tôi hỏi khi anh đang vùi mặt vào mớ tóc rối của tôi.
“Không biết.”
Nỗi sợ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405995/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.