“Được rồi. Xem như là em đã đồng ý. Em có thể đi.Trưa nay em học sinh mới đó sẽ tới…”
Những bước chân nặng trĩu.Ngõ về khu nội trú lúc nào cũng xa xôi thế.Có thêm bạn chung phòng cũng không là gì đặc biệt đâu.
Lần theo con đường mòn chừng năm phút sẽ đến khu nhà gạch đỏ.
Thật tình… Cái chỗ này sẽ trở nên quá sức khi mùa hè đến.Sẽ rất xanh. Toàn xanh. Xanh đến mức nghẹn thở.Nếu có vì thế mà nghẹn thở, tôi chắc sẽ không thấy tiếc thương.Soài người trên mảng màu xanh ngắt, nghe hô hấp loãng dần, mạch từng nhịp thưa đi… Tôi chắc sẽ có thể tha thứ.Khuôn mặt thoảng qua bất chợt, nhưng chưa bao giờ buông tay.
Một chiếc bóng thinh gầy đứng đó với đầu cúi xuống.Và khoảnh khắc bắt đầu chìm lặng.Và khi những ngọn tóc đen phủ xuống bỗng lòa xòa vì cơn gió nhẹ qua,Tôi chắc sẽ có thể tha thứ.
“Anh Seung Ho.”
Lúc nào cũng đẫm vị mặn…Những tiếng khóc trắng rộc người sẽ không còn nghe ghê tởm nữa.Khi nhịp mạch cuối cùng im hơi,Những tiếng khóc chắc sẽ không còn nghe thấy.
“Anh Seung Ho!”
Chắc.. sẽ có thể tha thứ.
#10
Sẹo.
|| Seung Ho và Chil Hyun ||
“Anh Seng Ho,”
Vị mặn trắng. Lúc nào cũng thế, những khối thể thô ráp ấy chất chồng trong tôi. Cào xé tôi.
“Anh ơi, em ở đây.”
Từ cơn oằn mình đó, con quái vật đang ghìm thở trong tôi mở mắt.Từ từ… Nỗi căm hận, sự ích kỷ, độc ác thường ngủ yên trong tôi mở mắt.
Khoảng cách mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405997/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.