“Những thứ có được dễ dàng là những thứ không ai muốn.Chẳng phải luôn là vậy sao?”
Giọng nói châm chọc đó, ngay lần đầu tiên gặp đã lôi kéo tôi.
Những thứ có được dễ dàng?Có phải vì vậy?Có phải vì vậy mà cậu không màng đến những vật sở hữu của cậu?
Tôi không thể hiểu được cậu.
“Đi đây.”
“…”
Gương mặt đi theo tôi ra tận ngoài cửa của căn hộ không tỏ vẻ gì.Chính vì thế mà tôi thích chú. Kể cả khuôn mặt hốc hác cũng rất giống cậu.
“Anh biết tên tôi là gì không?”
Cái cổ cao ló ra khỏi chiếc áo được mặc một cách ơ hờ.Hình như vẻ lạnh lùng không sao che khỏi sự cay đắng trong giọng nói.
“Bằng!!! Anh đã phạm luật chơi.Nếu muốn tiếp tục thì đừng phá luật.”
Chú giả vờ đang bắn súng bằng những ngón tay và, không quay người lại.Thật ấu trĩ. Đến nỗi muốn phá lên cười cũng không cười nỗi.Thật ấu trĩ.
Nhiều khi… tôi không hiểu nỗi tôi.
#12—— Gần như xanh trong
Một điều tiện lợi về cái chết là, không còn gì để mất nữa.
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
“Hừm.. Hay là màu cam?”
“Cũng được.”
Những ngón tay ngà xới tóc tôi, nhột nhạt.
“Khônng. Màu rượu chát chắc sẽ đẹp hơn. Cậu nghĩ sao?”
Làm như chuyện đó mới là quan trọng.Anh, người đang vuốt tóc tôi, đường môi nhắm hờ…Là hoàn hảo.Trong lúc này tất cả đều là hoàn hảo.
Làn gió mát thổi qua khung cửa sổ mở ra mảng trời xanh lơ.Những đầu ngón tay cọ trên tóc.Nhịp thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405993/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.