Nhịp kim của chiếc đồng hồ vọng vang cuốn đi mất bức màn yên lặng của nơi này.Bức màn yên lặng mong manh đã ấp ôm tôi đang rách toát.
Tíc. Tắc.
Anh Seung Ho.
Tôi đang nhớ những điều đã có thể quên.
Tíc. Tắc.
Anh Seung Ho.
Cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.
——————————
Thịch. Thịch.
Tôi muốn phủ nhận những tiếng bước chân vọng dội này là của mình.Muốn khước từ ánh trăng lạnh lẽo đang rọi xuống những ô cửa sổ dọc hàng lang.Đêm trần trụi phơi bày nỗi sợ. Những đêm thế này dễ khiến người ta hóa điên.
Tôi muốn chối bỏ cái lòng dạ đang hướng tôi về em.
Cái bản năng hồi quy đáng chết.
Khi vặn cái nắm cửa của căn phòng tôi chưa bao giờ quen với…Luồng hơi lạnh của kim loại dưới tay tôi chạy thành cơn rùng mình.
Kẹẹẹt.
Cánh cửa mở ra và em đứng đó như một bức tranh.
Một cảnh tượng đã được bấm nút dừng.Ngột ngạt không dứt.Niềm câm lặng không thể thứ tha.
“Em đã đợi. Em biết là anh sẽ đến mà.”
Em cười mỏi mệt trong lúc kéo tay tôi.Hai bàn chân lê bước theo em đã vuột ra ngoài tầm kiểm soát của tôi tự lâu rồi.
Cái bản năng hồi quy đáng chết.
“Tóc anh đã đổi màu. Nhìn đẹp lắm.”
Những lọn tóc đỏ quấn trên các ngón tay nâu nhạt của em, như là đang chảy máu.
Nắm tay tôi, em hôn lên cổ tay chỗ mạch đang đập.Chỗ em đã hôn không lâu trước.Bây giờ lạnh cóng.
Theo bàn tay em, tay tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405991/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.