"Em hứa, sẽ không có lần sau nữa." An Thuần nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Hàn Tử Thần, đây là lần đầu tiên cô thấy anh sợ một điều gì đó.
Thôi thì, từ nay nghe anh vậy. Cô cũng không muốn anh phải lo lắng cho mình thêm nữa.
Lúc này An Thuần mới quay về phía căn nhà kho gần đó, "Em thấy Bạch Thường với mấy tên đang ở trong nhà kia, họ còn đem theo vài món đồ có vẻ thú vị nữa."
"Sao chị biết bọn họ ở đây vậy?" An Bình đưa mắt qua An Thuần.
"Cứ coi là linh cảm của người phụ nữ đi, dù sao có giải thích thì cũng vô cùng rắc rối." An Thuần nhẹ nhàng đáp lại còn kèm theo một nụ cười khuyến mãi.
An Bình bên này gật gật đầu như đã hiểu rồi cũng theo dõi căn nhà trước mặt.
Sau khi thấy có vẻ yên tĩnh, giọng Hàn Tử Thần trầm lại: "Có bao nhiêu người?"
"Cũng khoảng hai chục tên. Tên nào trông cũng rất ra dáng người học võ. Không biết thục lực thế nào." An Thuần cười đểu.
"Cậu? Có mang súng không?" An Bình bây giờ mới để ý đến sau An Thuần còn một người nữa, đây chắc là người Hàn Tử Thần ra lệnh bảo vệ cô.
"Nhiệm vụ của tôi không cần đến súng..."
"Vậy sao..." Cũng không biết An Bình nghĩ gì, cậu để lại ánh mắt nghi hoặc rồi lại nhìn về phía ngôi nhà.
Lúc này Bạch Thường cũng đã ra khỏi ngôi nhà đó, lão ta trông như có vẻ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, đầu dây bên kia nói gì đó một lúc.
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302047/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.