Trước giờ An Thuần luôn biết cách nhìn mặt người khác, Bạch Thường lúc này đang quay lưng lại với cô nhưng cô vẫn cảm thấy lão ta đang run rấy.
Khi An Bình tiến lại ngày một gần hơn, giọng nói của lão ta thay đổi.
"Cậu.. sao cậu lại ở đây được? Không đúng, cậu... rốt cuộc là ai?"
Bạch Thường gào thét trong sợ hãi, hai chân lão ta không còn sức lực đã khuỵ xuống, miệng vẫn lầm bẩm vài từ mà An Bình nghe không rõ.
Cả ba người nhìn nhau rồi quyết định lại gần đến chỗ Bạch Thường, lúc này tâm trạng lão ta đã hoàn toàn hỗn loạn.
An Bình đánh ngất ông ta rồi thở hắt, "Nhiệm vụ này xong rồi, chắc em nên sớm quay về thôi!"
"Xem họ đem gì đến đã?" An Thuần kéo Hàn Tử Thần đến gần xe hàng.
"Thần, không sao chứ?" Thiên Mạc và Vân Dương từ đằng sau chạy tới.
"Phong Vĩ đang xử lí đám còn lại." Vân Dương nhìn qua một lượt rồi liếc vào đống hàng, "Trong đó có gì vậy?"
"Để về rồi kiểm tra sau, trời sắp sáng rồi." Thiên Mạc ngăn cản An Thuần động vào đống hòm, những thùng hàng này tốt nhất vẫn nên kiểm tra lại trước khi động vào.
An Thuần cũng hiểu ý Thiên Mạc, cô quay người lại, "Nhờ anh vậy."
—————
Ba người, Hàn Tử Thần, An Thuần và An Bình lên xe cùng trở về.
"An Bình, em lên gọi hai đứa dậy đi." Nhìn qua đồng hồ phòng khách điểm 7h, An Thuần dặn dò An Bình rồi sắn tay áo vào bếp.
Nhìn thấy Hàn Tử Thần định theo sau mình, An Thuần mới đẩy anh ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302048/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.