Trước khi vào truyện mình muốn hỏi mọi người: Wattpad của mọi người có bị lỗi không vậy?
—————
Thấy việc này có vẻ đơn giản hơn mình nghĩ, Phong Vũ với Hàn Gia Phong thật sự không yên tâm.
"An Nguyệt, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với cô."
"Được thôi."
An Nguyệt cũng chả có ý kiến gì.
Phòng họp cuối cùng chỉ còn lại ba người. Hàn Tử Thần dù không muốn rời đi nhưng anh cũng không thể ở lại được.
—————
"Có chuyện gì?"
"Rốt cuộc..."
"Nếu muốn hỏi về An Gia thì miễn đi." An Nguyệt ngay lập tức ngắt lời Hàn Gia Phong.
Phong Vũ đập đập vai ông bạn của mình rồi nhìn về phía An Nguyệt.
"Chúng tôi hy vọng cô sẽ đưa bọn họ trở về bình an."
"Chuyện đó thì yên tâm đi, đối với người thân của mình, An Gia chưa bao giờ để họ thiệt thòi cả."
"..."
Trong căn phòng yên tĩnh một hồi.
Hàn Gia Phong và Phong Vũ vốn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhiều thứ muốn hỏi. Nhưng không hiểu sao khi đứng trước mặt An Nguyệt, họ không mở lời được.
"Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây."
An Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cô còn một chút việc cần làm.
—————
Dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, ngoài trời cũng không còn mấy người qua lại.
Trước cửa nhà giam của thành phố H, họ thấy một cô gái ăn mặc vô cùng lịch sự bước vào. Dù mọi người có bận rộn thế nào thì họ cũng không khỏi phải nhìn qua cô gái này một cái.
An Nguyệt hôm nay chỉ mặc một bộ đồ đơn giản dành cho người đi làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302027/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.