Nhìn hai đứa nhóc mà mình đã ru ngủ trước khi rời đi, Hàn Tử Thần thừa nhận chưa bao giờ anh lại lơ là như vậy.
"Hai đứa làm gì ở đây?" Hàn Tử Thần đặt An Thiên và An Hiên lên ghế rồi cài chốt an toàn cho chúng.
"Chị Ngọc nói trông thấy mẹ về biệt thự." An Hiên ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
"Ai?" Hiển nhiên là Hàn Tử Thần không thể nhớ tên một người giúp việc trong nhà rồi.
"Là người giúp việc mà bà nội thuê trông bọn con lúc ba đi vắng." An Thiên bên cạnh tự cài dây an toàn rồi yên tĩnh ngồi đó.
Hàn Tử Thần nhìn hai đứa một lúc rồi thở hắt, ánh mắt dịu dàng đi một chút.
"Mẹ con..."
"Ai đấy?" Thấy Hàn Tử Thần đi hơi lâu, An Nguyệt mới để tay lái cho Phong Vĩ rồi rời đi.
Khi cô nhìn thấy hai người đang ngồi yên lặng trên ghế, hành động của An Nguyệt cũng chợt dừng lại.
Trái tim của An Thuần trong cô hình như có chút phản ứng rồi.
Một giây sau An Nguyệt khôi phục lại trạng thái bình thường rồi quay qua Hàn Tử Thần: "Sắp đến nơi rồi, anh ở đây trông hai đứa đi."
Từ đầu tới cuối, ánh mắt cô vẫn không thể liếc qua An Hiên và An Thiên dù chỉ một chút. Qua ánh mắt của bọn nhỏ, cô sợ bản thân mình sẽ cảm thấy tội lỗi hơn.
—————
"Ba, người đó..." An Thiên rất thông minh, dù cả cậu và An Hiên đều khá giống ba nhưng cậu vẫn cảm thấy gương mặt của người phụ nữ đó vô cùng thân quen.
An Thiên và An Hiên đều được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302028/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.