Chương trước
Chương sau
Sau hai giờ loan tin Sở Thị đang trên bờ vực không ổn định, thì giá cổ phiếu của Sở thị giống như là một chiếc xe trên một con dốc, nó đang tuột dốc không phanh. Nhìn kết quả này Sở Dược Lam càng cười thỏa mãn, xem ra cá cũng sắp cắn câu rồi. Trần Cận Diêm nhìn người em họ này, xong liền hỏi:

- Em định sẽ làm gì tiếp theo?

- Anh cứ bình tĩnh, cá sắp mắc câu rồi.

Trần Cận Diêm không hiểu, cá nào? Cá gì mắc câu? Nhưng rất nhanh chóng thì cậu ta đã có câu trả lời. Lâm Minh Thuận và Lâm Tương Tư đang dùng thân phận của người ở Lâm thị mà mua lại số cổ phiếu của Sở Thị. Nhưng mà cổ phiếu của Sở Thị cho dù có rớt giá bao nhiêu đi nữa thì với số tiền mà Lâm Minh Thuận và Lâm Tương Tư đang có sẽ không bao giờ đủ, vì thế cổ phiếu của Lâm thin được ông ta bán đổ bán tháo. Sở Dược Lam nhìn Cao Kiện nói.

- Mua lại số cổ phiếu mà Lâm Minh Thuận đã bán, dưới danh nghĩa của anh Cận Diêm.

- Đã rõ.

Rất nhanh, số cổ phiếu mà Cao Kiện mua lại đã vượt qua số cổ phiếu của Lâm Minh Thuận đang nắm giữ, ông ta chỉ giữ 30% số cổ phần trong tay, còn hiện tại Sở Dược Lam đã nắm được 32% cổ phần, xem ra Lâm Thị sắp đổi chủ rồi. Cười thỏa mãn với sự sắp xếp của bản thân, Sở Dược Lam nói với Trần Cận Diêm.

- Anh cho gọi cổ đông chưa?

- Đã gọi, hiện tại họ đang ở phòng họp, có cả cha em, chú hai và Lộ Tử Hàn.

Sở Dược Lam gật đầu, sau đó liền cùng Trần Cận Diêm và Cao Kiện đến phòng họp. Vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Sở Khắc Uy và Sở Khắc Huy đang ngồi nhìn mình với ánh mắt phức tạp, nhưng cô bỏ qua. Đúng chính xác là bỏ qua nha mọi người.

Sở Dược Lam bước đến chiếc ghế Tổng giám đốc đứng ở đó nói lớn:

- Chào mừng các vị cổ đông đã có mặt đông đủ ở đây. Hôm nay Sở Dược Lam tôi triệu tập mọi người là nói đến một vấn đề mà Sở thị đang gặp phải.

Nói đến đây, gương mặt của cha con nhà Lâm Tương Tư rất hưng phấn, vì họ đã thu mua được kha khá số cổ phiếu mà Sở Thị bán ra bên ngoài. Hiện tại họ cũng được xem là một cổ đông, tuy nhiên!

Tuy nhiên, Trần Cận Diêm chiếu lên màn hình lớn bản dự án nhà thờ do Tạ Mễ Hương phụ trách, lúc này ý cười của Lâm Tương Tư càng rõ ràng hơn.

- Đây là bản dự án của Tạ Mễ Hương, nhân viên phòng thiết kế đã đảm nhận. Bên dưới còn có chữ ký của tôi! Nhưng mà... Chữ ký này chắc nhiều người chưa từng nhìn thấy qua, đúng vậy... Đây đích thị là chữ ký của Sở Dược Lam tôi, nhưng đó là vào những năm đại học. Và tôi đã không dùng đến rất lâu rồi.

Dừng một chút, các vị cổ đông liền nhanh chóng xì xầm, gương mặt của Lâm Tương Tư và Lâm Minh Thuận vẫn dửng dưng như không có gì. Tiếp theo đó, Cao Kiện đưa vào một cái USB, là cảnh tượng lúc nảy Tạ Mễ Hương nói về vấn đề Lâm Tương Tư đã đưa bản dự án kia cho cô ấy.

Nghe thấy tên mình, Lâm Tương Tư liền giống như bị chạm trúng huyết đau mà nhảy dựng lên, nói:

- Cô ta vu khống tôi! Tôi mới vào Sở thị có vài ngày, làm sao Tổng giám đốc Sở có thể giao dự án cho tôi giữ. Tạ Mễ Hương ngậm máu phun người!.

Theo như ý của Lâm Tương Tư thì thật sự rất có lí, cô ta chỉ mới vào Sở Thị làm việc có ngày, ở phương diện khác cô ta còn là tình địch của Sở Dược Lam thì cái lý do gì mà Sở Dược Lam lại đưa bản kế hoạch cho cô ta giữ được. Lúc này, Sở Khắc Uy đã nhìn ra kế hoạch của con gái mình, liền yên tâm tiếp tục ngồi xem kịch.

- Lâm tiểu thư nói rất đúng, vậy tôi xin phép hỏi Lâm tiểu thư một câu. Ngày đầy tiên, cô từng đưa cho Mễ Hương một túi tài liệu, đó là gì vậy?

- Cái đó...

- Hy vọng trí nhớ của Lâm tiểu thư đủ tốt, vì cô nên nhớ ở phòng thiết kế có đến 6 cái camera, cho dù là cô không nhận lỗi của mình thì tôi vẫn có thể check camera để xác minh.

Lâm Tương Tư cứng họng, sau đó Sở Dược Lam lại nói tiếp.

- Cô không cần trả lời nữa, Tạ Mễ Hương đã nói cho tôi nghe hết rồi. Từ những năm đại học cô đã không ưa tôi, vì tôi thân thiết với người trong mộng của cô. Nhưng kính thưa cô Lâm, đây là công ti! Là việc công, mong cô đừng đem cái tình cảm ấu trĩ của mình vào đây mà làm vấy bẩn cái công ti này.

Nhìn Lâm Tương Tư im lặng, Trần Cận Diêm có chút buồn cười. Nhưng sau đó Sở Dược Lam lại nói tiếp:

- Hai tiếng trước tôi đã cho Cận Diêm loan tin ở bên ngoài về giá cổ phiếu của Sở Thị bị tuột giảm, nhưng số cổ phiếu mà chúng tôi tung ra chỉ là cổ phiếu ảo, hoàn toàn không có giá trị thực tế.

Nghe đến đây, cả Lâm Minh Thuận và Lâm Tương Tư cũng kinh hãi mà xém bật ngửa. Nhưng chưa để hai cha con nhà họ lên tiếng hỏi bất cứ cái gì, thì Sở Dược Lam đã nói tiếp:

- Nhưng có lẽ có ai đó tâm cơ rất sâu, nên đã dùng hết số cổ phần của mình ở Lâm Thị mà mua hết số cổ phiếu ảo kia.

Dừng một chút, Sở Dược Lam đưa mắt nhìn hai cha con nhà họ Lâm, nói:

- Thiết nghĩ, Lâm thị nên đổi chủ rồi.

Lâm Tương Tư bật dậy, chỉ vào mặt của Sở Dược Lam, kinh khủng hét lên:

- Sở Dược Lam, cô dám chơi tôi?

- Chơi cô? Chẳng phải là do cô ngu ngốc mới tin những tin đồn bên ngoài sao? Tại sao lại nói là tôi chơi cô? Cô nên nhớ, thương trường như chiến trường, đừng đem cái suy nghĩ ngu ngốc của cô áp dụng vào đây, không hiểu quả đâu.

- Cô... cô...

- Lâm Tương Tư! Cô thua rồi! Cô... Cô thua tôi một cách đầy thảm hại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.