Chương trước
Chương sau
Trần Cận Diêm và Cao Kiện đưa mắt nhìn nhau, xong rồi cũng nhún vai, đúng là gia đình hào môn, chỉ có "chút" tiền thôi mà, đáng là gì chứ. Sau khi Sở Dược Lam gọi điện cho từng người để giải thích rõ ràng với họ thì Ngụy Long Ân nói:

- Nếu gặp khó khăn cứ gọi Tiểu Di đến hỗ trợ, à còn có cả cái tên Peter nữa.

Còn Cao Kiện sau khi nhận lệnh từ Sở Dược Lam thì nhanh chóng đến phòng thiết kế của Tạ Mễ Hương, để gọi cô ấy. Còn Tạ Mễ Hương sau khi bị Cao Kiện gọi đến phòng của Sở Dược Lam liền ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Nhưng cô gái này lại không biết ở một góc phòng thì Lâm Tương Tư đang nhếch môi cười đầy nguy hiểm. Mễ Hương đến phòng của Sở Dược Lam liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cô, trong lòng của Mễ Hương có chút sợ sệt. Bất ngờ Sở Dược Lam nói:

- Mễ Hương, cô làm ở Sở Thị cũng đã gần ba năm, đúng chứ?

- Sở tổng, ý của cô là?

- Tôi không có ý gì. Tôi chỉ thắc mắc, không biết mới đầu vào đại học vì sao cô lại ghét tôi như vậy? Còn tặng quà cho tôi nữa chứ?

Tạ Mễ Hương nghe như vậy liền không ấp úng mà thẳng thắn trả lời:

- Thật ra không phải là tôi ghét cô hay là tôi ganh tị với cô. Chỉ là năm đó học trưởng Ngụy Long Ân là thần tượng, là tình trong mộng của rất nhiều cô gái. Ai ai cũng muốn tiếp xúc với hai người em của học trưởng, nhưng do tính cách nên không ai tiếp cận được. Cho đến khi cô xuất hiện, một hào quang mới cư nhiên lại tiếp xúc còn nói chuyện rất thân mật với An Di và Định Viêm, nên đâm ra có chút hận ý, nhưng tôi chưa từng có ý định hại cô.

Sở Dược Lam nhìn Cao Kiện, cậu ta liền đưa một bản dự án đến trước mặt của Mễ Hương.

Tạ Mễ Hương cũng nhận lấy, nhìn một lúc liền nhíu mày. Xong lại nghi hoặc hỏi:

- Sở tổng, dự án này là sao?

- Cao Kiện điều tra được dự án nhà thờ này là do cô phụ trách. Nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nhận dự án nào liên quan đến nhà thờ cả. Còn nữa, chứ ký xác nhận kia đúng là của tôi, nhưng là vào những năm cao trung, từ khi vào Sở thị, tôi đã thay đổi chữ ký rồi.

Tạ Mễ Hương giật mình, cố gắng tìm lại một số kí ức trong một mớ hỗn độn trong đầu, bất ngờ cô ấy nói.

- Là Lâm Tương Tư! Chắc chắn là cô ta.

Sở Dược Lam đưa mắt nhìn Trần Cận Diêm và Cao Kiện, rồi lại quay sang nhìn Tạ Mễ Hương, nói:

- Lâm Tương Tư thì có liên quan gì đến việc này?

- Sở tổng, thật ra những năm đại học không phải tôi đánh chủ ý lên cô, mà là Lâm Tương Tư muốn tôi làm như vậy. Những năm đó Lâm Tương Tư luôn yêu thích học trưởng Ngụy, nhưng do Lâm gia muốn cô ta sang nước ngoài, nên cô ta đã dùng tôi như một công cụ thăm dò học trưởng.

Sở Dược Lam gật gù xem như đã hiểu. Lâm Tương Tư này đúng là ngu dốt, ngay cả tìm hiểu cũng chỉ được nửa vời. Trần Cận Diêm sau đó nói:

- Đã phát tin ra ngoài.

Cao Kiện nhìn vào máy tính bảng trên tay, nghiêm túc nói:

- Giá cổ phiếu của Sở thị đang giảm mạnh.

Lúc này Tạ Mễ Hương lo sợ, cô ấy sao lại quên mất việc Lâm Tương Tư muốn vào Sở thị chỉ vì muốn lật đổ Sở Dược Lam, vậy xem ra Tạ Mễ Hương lại làm công ti tổn thất lớn rồi. Nhìn Sở Dược Lam một lúc, Tạ Mễ Hương cúi đầu nói:

- Sở tổng, xin lỗi... Là tôi sơ xuất, tôi...

- Không phải lỗi của cô, chỉ là do cô quá đơn thuần thôi. Lâm Tương Tư đây chính là muốn khiêu chiến với tôi, xem ra tham vọng của cô ta không hề nhỏ.

Sau đó Sở Dược Lam bảo Cao Kiện đưa Tạ Mễ Hương về phòng thiết kế trước, còn Trận Cận Diêm lại liên tục loan tin ra ngoài. Nhưng được một lúc lâu thì Vũ Dạ Uyển gọi điện đến, màn hình điện thoại của Sở Dược Lam sáng đèn lên, trên màn hình là bốn chữ "Ảnh hậu tiểu Dạ". Lúc này cô đã biết tin tức Sở thị rớt giá cổ phiếu đã vang danh đến nhà của Ảnh Hậu tỉ đô này rồi.

- Tiểu Dạ...

- [Sở Tiểu Lam, cậu đang làm cái trò ngốc gì vậy hả? Thiếu tiền sao? Để tớ bảo chú Sinh nhà tớ chuyển vào... Hay là, hay là cậu có cần giúp đỡ không? Tớ bảo anh Dụ Bạch giúp cậu?]

- Ảnh hậu Vũ Tiểu Dạ, cậu nghe tớ nói đã!

- [Người ta... Người ta lo cho cậu thôi mà, sao lại quát người ta như vậy. Bảo bối bị tổn thương nhưng bảo bối không nói]

- Được rồi, được rồi. Vốn dĩ giá cổ phiếu có rớt giá, nhưng đây là kế hoạch của tớ. Lâm Tương Tư đang muốn khiêu chiến với tớ, nên tớ chỉ tương kế tựu kế cho cô ta nếm quả ngọt một chút.

Nghe Sở Dược Lam giải thích như vậy, Vũ Dạ Uyển cũng yên tâm mà thở ra, còn mếu máo nói:

- [Cậu làm người ta lo muốn chết, tớ còn nghĩ cái tên Ngụy Long Ân kia còn dám bỏ bê cậu một mình chống chọi với cả thế giới. Anh ta mà dám làm như vậy thì tớ sẽ kéo cậu về, gả cậu cho Cảnh Lưu]

Sở Dược Lam cười cười, hai người nói thêm vài câu nữa rồi cũng tắt máy. Bạn bè của Sở Dược Lam không nhiều, nhưng ai cũng đáng tin cậy cả. Trần Cận Diêm nhìn Sở Dược Lam đang ung dung như thế thì cậu ta đã chắc chắn trong đầu của Sở Dược Lam đã sớm có kế hoạch rồi. Yên tâm không? Đương nhiên là có rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.