Chương trước
Chương sau
Lâm Tương Tư nghe thấy những lời của Sở Dược Lam nói như vậy liền giống như đứng không vững, nhưng ý cười của Sở Dược Lam ngày càng đậm hơn. Xem ra lần này Lâm gia thật sự mất trắng rồi, ý định ban đầu của cha con nhà họ Lâm là thả con tép bắt con tôm, nhưng bây giờ thì coi như mất trắng tất cả. Lâm Tương Tư nhìn Sở Dược Lam càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt, lúc trước thì cô đã cướp Ngụy Long Ân từ tay của cô ta, bây giờ lại là Lâm thị của nhà cô ta. Có lẽ bản thân Lâm Tương Tư đã đánh giá thấp Sở Dược Lam rồi.

Trước khi cuộc họp diễn ra xong hết thì Lộ Tử Hàn cùng Doãn Đa Tiệp đã đi ra ngoài trước, Doãn Đa Tiệp đưa mắt nhìn anh họ của mình, có vài ý muốn hỏi nhưng lại thôi. Nhưng cuối cùng, Doãn Đa Tiệp vẫn không nhịn được mà mở lời:

- Anh Hàn, tại sao lúc nghe đến tin Sở Thị gặp trục trặc, anh lại không có ý định giúp Dược Lam?

- Sở Dược Lam là ai chứ? Là con gái của Sở Khắc Uy, là cháu gái của Sở Khắc Huy, là một nữ nhân mà có thể đứng vững ở vị trí Tổng giám đốc của Sở Thị thì cô ấy vốn dĩ không phải người bình thường.

Doãn Đa Tiệp nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lộ Tử Hàn mỗi khi nhắc đến Sở Dược Lam liền khó hiểu, rất rõ ràng là Sở Dược Lam luôn không thích hắn ta, nhưng tại sao mỗi lần nhắc đến Sở Dược Lam thì Lộ Tử Hàn lại lộ ra vẻ mặt rất đắc ý, giống như là hắn ta rất hãnh diện về người con gái này.

- Anh Hàn, cô ấy vốn dĩ cũng không thuộc về anh mà? Tại sao anh cứ cố chấp với cô ấy như vậy?

Lộ Tử Hàn bất quá lại híp mắt lại, ánh mắt cực kì lạnh lùng, Doãn Đa Tiệp biết ý liền lập tức ngậm miệng lại không nói nữa. Có vẻ ba chữ "Sở Dược Lam" chính là giới hạn duy nhất và cuối cùng của Lộ Tử Hàn.

Cho dù bây giờ Sở Dược Lam hiện tại đang là bạn gái của Ngụy Long Ân, cho dù Lộ Tử Hàn rất căm giận cô vì đã không giữ đúng lời hứa năm đó. Năm đó cô đã hứa sẽ mãi là ánh sáng chỉ đường của hắn... Lộ Tử Hàn cũng đã hứa với cô sẽ quay trở lại, nhưng hình như cô quên mất rồi.

Sau khi tan họp, Sở Khắc Uy và Sở Dược Lam cùng nhau trở về phòng làm việc của cô, ngồi ở ghế sofa, Sở Khắc Uy vắt chéo chân, nhìn cô nói:

- Con cảm thấy ổn chứ? Có cần cha cho con một lịch nghỉ để thư giãn không?

- Không cần đâu cha, con ổn mà. Nếu như chỉ vì một Lâm Tương Tư nhỏ xíu này mà đã khiến tâm lý của con bất ổn thì con còn làm Tổng giám đốc được à?

Sở Khắc Uy mỉm cười hài lòng, nói tiếp:

- Vậy cha không ngại giao lại Sở Thị cho con vài tháng. Cha và mẹ định sẽ đi du lịch một thời gian, con ở nhà chăm sóc tốt cho Tiểu Dực nhé.

Sở Dược Lam nghệch mặt ra, hóa ra ý đồ của cha là đến đây để phát cơm chó cho cô à? Đúng là cha mẹ rất có tâm với người con gái này mà. Lắc đầu một cái rồi Sở Dược Lam phụng phịu nói:

- Hóa ra cha đến đây là để phát cẩu lương cho con đó hả?

- Cha không có ý định đó, nhưng mưu đồ là vậy đó.

- Cha... Con chịu thua cha rồi.

Nói xong, Sở Khắc Uy liền đứng dậy xoa xoa đầu của con gái của mình rồi nhanh chóng rời khỏi Sở Thị. Còn Sở Dược Lam ngồi ở chiếc ghế Tổng giám đốc của mình mà trầm tư một lúc, Trần Cận Diêm bước vào nhìn thấy cô đang trầm ngâm cũng không hiểu việc gì đang xảy ra, chẳng phải là việc của Lâm Tương Tư đã giải quyết xong rồi sao? Còn gì đáng để nghĩ nữa à?

- Cục Bông, em sao vậy? Mọi chuyện đã được giải quyết xong hết cả rồi mà? Sao nhìn em có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó?

- Em có chút không hiểu, rõ ràng là em đã tuyên bố với Lộ Tử Hàn rằng em và Long Ân đang yêu nhau, điều này chứng tỏ là em đang tuyên chiến với anh ta. Nhưng hôm nay trong cuộc họp, chủ ý của anh ta hoàn toàn không giống như đang bày kế hãm hại em?

Lúc này Trần Cận Diêm nhìn cô một lúc, rồi nói:

- Lộ Tử Hàn xem em như một chấp niệm không thể quên, em là giới hạn duy nhất của anh ta. Đương nhiên anh ta sẽ không chạm vào em, chỉ có điều... Về Ngụy Long Ân thì anh không chắc.

Sở Dược Lam bất giác nghe đến đây liền lo lắng, Lộ Tử Hàn là một con người rất mưu mô xảo huyệt, ngay cả một tên điên cuồng như Dã Lang như chỉ đơn giản nói giết là giết. Còn có thể thành công đưa Lộ Căng ra ngoài dưới sự cản trở của Cường chó điên cơ chứ, chắc chắn dưới trướng của Lộ Tử Hàn có một ai đó rất đáng sợ, còn hơn nữa đó là chính là Lộ Tử Hàn đáng sợ.

- Tiểu Lam, em nên nhớ, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa. Ở phía sau em vẫn còn có anh, Cao Kiện, Trường Ninh, Tiểu Dực và cả cha mẹ em nữa. Em hoàn toàn không đơn thân độc mã, em có người nhà, còn Lộ Tử Hàn thì trong mắt ánh ta chỉ có quyền lực mà không hề để ý đến người xung quanh, sớm muộn gì thì anh ta cũng sẽ thất bại. Giống như Lâm Tương Tư, thất bại một cách thảm hại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.