Sau giờ tan làm, Sở Dược Lam được Ngụy Long Ân đến đón, anh còn nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô, sau khi đã xác định người yêu của mình đã an ổn ngồi trên xe rồi thì anh cũng từ từ đóng cửa lại, rồi bước vào ghế lại, nhìn Sở Dược Lam một hồi liền mỉm cười hỏi:
- Hôm nay thế nào? Ổn cả chứ?
- Hơn cả ổn, mặc dù em thấy không đúng lắm.
Ngụy Long Ân đưa mắt nhìn Sở Dược Lam, có lẽ anh đã đoán được điều gì đó rồi. Cái mớ dây rối trong lòng của Sở Dược Lam chỉ có ba chữ đó là "Lộ Tử Hàn", chắc chắn cô đang nghĩ đến Lộ Tử Hàn. Ngụy Long Ân một tay cầm bánh lái, một tay đưa ra nắm lấy tay của cô, nói:
- Đừng nghĩ nữa, tuần sau anh sẽ đưa cha mẹ sang nhà em.
Sở Dược Lam đưa mắt nhìn anh, bất giác lộ ra vẻ mặt đầy tinh nghịch hỏi:
- Thế nào? Anh định sẽ kết hôn với em sao?
- Không thì sao? Chẳng lẽ lại cứ để em lông bông bên ngoài được. Anh phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ thì cái tên Peter mới dám ngỏ ý cưới An Di chứ. Em không muốn thấy cái tên Peter khóc lóc trước mặt em nhỉ?
Sở Dược Lam bật cười, cô không nói gì nữa đồng nghĩa với việc là cô đã đồng ý lời anh vừa nói. Nhưng sau đó cô lại nhanh chóng rút tay lại, hất mặt nhìn anh, có chút bố láo nói.
- Anh chỉ nói bằng miệng thôi à? Sở Dược Lam em đây giá hơi cao đấy, không có cho không anh đâu.
Ngụy Long Ân cười cười, anh còn định sẽ lấy hộp nhẫn ra cơ, nhưng chưa để anh hành động thì cô lại nói tiếp.
- Anh muốn hỏi cưới em cũng phải thêm vài tháng nữa, cha mẹ của em đã đi du lịch hai người rồi. Hơn ba tháng nữa mới về, lúc nảy cha mới giao lại Sở Thị và Tiểu Dực cho em chăm sóc.
Ngụy Long Ân nghe như vậy liền nghệch mặt ra, cha mẹ vợ đúng là yêu thương nhau quá rồi đi. Anh là đang muốn tốc chiến tốc thắng, đem vợ về nhà, nhưng bây giờ cha mẹ vợ lại đi du lịch, báo hại anh lại phải chờ thêm vài tháng nữa.
Sở Dược Lam nhìn thấy vẻ mặt lực bất tòng tâm của anh liền vui vẻ cười, dù sao cô cũng là con gái rượu của Sở Khắc Uy mà, đâu thể nào nói gả là lập tức gả được. Nhưng mà có lẽ cô đã đánh giá thấp con người của Ngụy Long Ân ân, anh đưa đôi mắt phức tạp nhìn cô, nói:
- Bất quá anh lại tiên hạ thu vi cường, đem cái bụng nhỏ của em làm cho to lên. Đến lúc cha mẹ vợ đi du lịch trở về liền có thể tổ chức hôn lễ.
Sở Dược Lam mở to mắt nhìn anh, rồi liền không thương tiếc mà mắng một câu.
- Đê tiện!
- Phu nhân quá khen.
Sở Dược Lam cũng đành chịu thua với cái tên này, nhưng cô vẫn nghĩ rằng anh chỉ nói đùa mà thôi. Nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà tiếp tục cuộc trò chuyện của hai người.
Sau khi đưa Sở Dược Lam về đến nhà thì Ngụy Long Ân cũng nhanh chóng trở về nhà. Thiết nghĩ tình yêu của họ chỉ đơn giản như vậy thôi, buổi sáng đưa đón nhau đi làm, buổi chiều lại cùng nhau tan ca, buổi tối thì dành thời gian nhắn tin hoặc gọi điện cho nhau. Cảm giác này không giống với những thiên kim tiểu thư hay thiếu gia nhà hào môn, mà nó chỉ đơn giản là một mối tình hết sức là đơn thuần và nhẹ nhàng.
Buổi tối, Sở Dược Lam vừa bước ra từ phòng tắm liền nhận được một tin nhắn. Đương nhiên là của Ngụy Long Ân, anh đã gửi cho cô một đoạn thơ nhỏ.
" Nguyệt lão se tơ, tơ có sắc
Nhờ bỏ huyền đi, lấy sắc thay
Câu thư đem gửi, câu thư nặng
Tơ rối không sắc, nhưng mà huyền."
Đọc xong bài thơ này Sở Dược Lam liền mỉm cười, lầm bầm hai từ trong miệng hai từ "quá sến".
Đọc đoạn thơ kia có lẽ cũng rất dễ hiểu.
Nguyệt lão se tơ, tơ có sắc... Nghĩa là tơ thêm sắc là "Tớ".
Nhờ bỏ huyền đi, lấy sắc thay... Nghĩa là nhơ thêm sắc là "Nhớ".
Câu thư đem gửi, câu thư nặng... Nghĩa là câu thêm nặng là "Cậu".
Tơ rối không sắc, nhưng mà huyền... Nghĩ là rôi thêm huyền là "Rồi".
Bốn câu thơ gộp lại là "Tớ Nhớ Cậu Rồi".
Sở Dược Lam liền nhanh chóng soạn một tin nhắn, nhưng lại xóa đi, thay vào đó là một đoan voice nhỏ, cô nói:
- Em cũng nhớ anh.
Nhưng ở bên kia cô chỉ thấy Ngụy Long Ân xem rồi, đoán là cũng đã nghe rồi nhưng lại không trả lời, Sở Dược Lam còn tưởng là anh đang bận nên mới chưa trả lời tin nhắn của mình. Nhưng chưa đến ba mươi phút, cô nghe thấy ở bên ngoài ban công có một tiếng gọi tên của cô. Sở Dược Lam tò mò bước ra xem, là Ngụy Long Ân.
Anh lái xe ở trước cổng nhà cô, nhưng lại không đường hoàng mà đi vào lại trèo tường vào. Sở Dược Lam nhìn thấy liền bật cười, vốn dĩ tình yêu của họ đã công khai phô bày ra hết, nhưng hiện tại cách anh ấy đang làm giống như họ đang yêu đương vụng trộm vậy. Phòng của Sở Dược Lam cũng không ở cao lắm, với sức lực của Ngụy Long Ân rất nhanh anh đã trèo lên, trên tay còn cầm theo một ly trà sữa và một ít bim bim.
Sở Dược Lam vừa nhìn anh, vừa cười, nói:
- Anh đang làm gì vậy?
- Từ khi yêu đương chúng ta chưa từng có cảm giác vụng trộm như vậy. Anh muốn tạo một chút không khí, để vợ anh có cảm giác kích thích.
- Ngụy Long Ân anh thật là ấu trĩ.
- Ấu trĩ nhưng vợ anh vui là được.
Sở Dược Lam cùng Ngụy Long Ân cứ như một đôi tình nhân lén lút gặp nhau, anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Sở Dược Lam, hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể của cô, còn nói:
- Thật muốn đem em nhốt vào người, cả ngày đều ôm hôn.
- Ngụy Long Ân, anh là con nít à?
- Anh không phải con nít, nhưng con của chúng ta chắc chắn là con nít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]