Chương trước
Chương sau
Có vẻ như cuộc sống của Sở Dược Lam và Ngụy Long Ân bây giờ quá đỗi là bình yên rồi đi, không còn Lộ Tử Hàn, cũng không còn Doãn Đa Tiệp, cả cái tên tình địch to tướng như Thời Cảnh Lưu cũng không còn nữa. Chẳng lẽ chuyện tình yêu của họ chỉ đến đây thôi hay sao?

Tình yêu của một người con gái thật ra rất đơn giản, họ không cần người đàn ông quá hoàn hảo, họ chỉ cần một người chịu được sự cáu gắt, sự đanh đá, tính trẻ con của họ là được rồi. Có thể trước đó họ sẽ đặt ra một số tiêu chuẩn về người yêu sau này, nhưng cho dù họ có đặt tiêu chuẩn cao đến một mét chín đi nữa thì khi gặp đúng người, mọi tiêu chuẩn chỉ là hư vô mà thôi.

Nằm dài ở nhà, Sở Dược Lam đưa tay xoa xoa bụng của mình, cô cảm thấy không đúng lắm. Ngụy Long Ân làm nhiêu như vậy, sao đến tận bây giờ cô vẫn chưa mang thai? Không lẽ Sở Dược Lam cô lại không thể có con sao? Càng nghĩ đến sắc mặt của Sở Dược Lam càng tồi tệ hơn, Ngụy Long Ân thích trẻ con như vậy, nếu cô thật sự không sinh được, liệu tình cảm của họ có bền hay không?

Còn Ngụy Long Ân ngày nào chê Peter là đỉa bám dai, cứ đu theo An Di đến nhà họ Ngụy ăn chực ở chực, bây giờ thì quả báo nhãn tiền rồi. Hiện tại Ngụy Long Ân cũng có khác gì Peter đâu, đúng là trời hành mà.

Nhìn Sở Dược Lam một lúc, Ngụy Long Ân liền cười nói:

- Em sao vậy?

Sở Dược Lam đang nằm liền ngồi bật dậy, nghi hoặc hỏi:

- Anh làm nhiều như vậy sao em vẫn chưa mang thai? Cũng sắp hai tháng rồi mà?

Ngụy Long Ân phì cười một tiếng, anh thật sự đang nghi ngờ cái IQ của vợ mình quá đi mất, sau đó Ngụy Long Ân liền cúi xuống hôn lên môi của cô nói:

- Nếu vợ đã muốn sinh em bé như vậy, thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.

- Không đi, không đi. Lỡ như phát hiện em không thể mang thai thì sao.

- Không thể thì thôi, anh cũng không muốn có con cho lắm, nếu có lại phải tốn công tách nó ra.

Sở Dược Lam đưa mắt nhìn anh, xong lại hạ quyết tâm, dù sao Ngụy cũng là con trai trưởng của nhà họ Ngụy, sao lại có thể không có con nối dõi được chứ. Nhìn cô nghiêm trọng như vậy, Ngụy Long Ân liền đưa tay xoa xoa đầu cô, nói:

- Không cần lo, cha mẹ anh cũng rất dễ tính, không có con cũng không sao, nhà anh còn Định Viêm nữa mà. À còn có cả An Di, Peter nói rồi, nếu hai đứa nó sinh con, sẽ đặt họ Ngụy.

Sở Dược Lam đưa mắt nhìn anh, có lẽ cô nhìn ra được, Ngụy Long Ân không phải không muốn có con, mà là anh không muốn tạo áp lực cho cô mà thôi. Phụ nữ sinh con thật sự là một chuyện rất là nguy hiểm, nhớ năm đó mẹ của anh sinh An Di và Định Viêm còn suýt mất cả mạng, nên có lẽ chính bản thân Ngụy Long Ân ám ảnh về việc này. Sở Dược Lam choàng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói:

- Ngụy Long Ân, em thật sự rất muốn sinh con cho anh. Vì em biết, anh sẽ là một người cha tốt, một người chồng tốt.

- Được được, nếu em muốn.

Sở Dược Lam mỉm cười hài lòng, Ngụy có chút cười khổ, là tại vì anh không muốn cô mang thai, nên tự bản thân uống thuốc tránh thai đó chứ. Vì anh từng nghe về chuyện mẹ của mình vì sinh con mà suýt mất mạng, anh không muốn nhìn thấy người con gái anh yêu phải dùng mạng của mình chỉ vì sinh con cho mình. Có thể nói là anh ích kỉ cũng được, nhưng anh thật sự không muốn để cô gái của mình phải chịu đau đớn, dù là thể xác hay tinh thần. Cô đau một thì anh đau mười.

Sở Dược Lam đưa đôi mắt nhìn Ngụy Long Ân, cô nhìn ra được sự lo lắng của anh, cô cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể to lớn của anh, im lặng cảm nhận. Tình yêu của anh giành cho cô thật sự quá lớn, lớn đến nỗi anh không tài nào muốn cô phải đau, dù chỉ một chút. Cuộc đời của mỗi người con gái, có thể không sống trong sự giàu sang, nhung lụa, nhưng chắc chắn phải tìm được một người thương mình hơn cả bản thân họ.

- Tiểu Lam, em thật sự muốn sinh con như vậy sao?

- Sao vậy? Anh không muốn có con với em à?

- Không phải, ý anh không phải như vậy.

Thấy Ngụy Long Ân có chút cuống quít cả lên, Sở Dược Lam bật cười thành tiếng, cô nói đùa:

- Hay là anh có người khác rồi? Liền không muốn em mang thai con của anh? Ngụy Long Ân, hay anh và Lâm Tương Tư...

- Không có, đừng nói bậy. Anh chỉ sợ em đau mà thôi, sinh con... Rất nguy hiểm.

Sở Dược Lam mỉm cười nói:

- Em biết, nhưng mà em thật sự rất thích trẻ con, lần trước đưa Thần Ân đến chỗ cô chú của anh, em thấy rất thích.

- Anh không muốn thấy em đau.

Sở Dược Lam nhún người lên, hôn nhẹ lên cánh môi của anh, Ngụy Long Ân cũng theo phản xạ tự nhiên là ôm lấy eo của cô. Sở Dược Lam nói:

- Anh có thể vào phòng sinh với em mà, lúc đó em đau em sẽ cắn anh.

Nghe cũng cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng, xoa xoa lưng của cô, nghiêm túc nói:

- Được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.