Chương trước
Chương sau
Sau khi nghe Lộ Tử Hàn nói thẳng ra sẽ quay lại Mỹ, điều này khiến Sở Dược Lam thật sự không dám tin, nhưng mà hắn ta cũng đã gửi thông tin chuyến bay cho cô rồi. Chẳng lẽ... Lộ Tử Hàn thật sự buông bỏ rồi?

Hoặc có lẽ Sở Phi Dực nói đúng, đàn ông có cái tôi rất lớn, cô đã từng thẳng thừng phũ đi cái tình cảm mà anh ta giành cho cô, thì chắc chắn anh ta sẽ không giữ cô nữa. Con người của Lộ Tử Hàn thật sự rất tàn nhẫn và thâm độc, nhưng anh ta cũng là người tốt, chỉ là do từ bé đã được nhìn thấy cha mình áp đặt chế độc tài, còn lớn lên trong hoàn cảnh không trọn vẹn nên tâm lý có chút vặn vẹo mà thôi.

Nhìn vào ba chữ "Lộ Tử Hàn", Sở Dược Lam cũng chỉ mỉm cười, nói:

- Năm đó anh xem tôi là ánh sáng duy nhất soi sáng cuộc đời của anh, nhiều năm sau cũng chính là tôi phũ đi tình cảm chân thành của anh. Lộ Tử Hàn, hi vọng anh sẽ tìm anh ánh sáng giành riêng cho mình. Anh vốn không phải người xấu, chỉ là Lộ gia đã nuôi nấng cái ác tâm của anh từ bé mà thôi. Anh có quyền có được hạnh phúc.

Nói xong, Sở Dược Lam lại đi lên phòng của mình, mở laptop lên thì nhìn thấy một mail mà Trần Cận Diêm gửi đến, cũng sau đó Trần Cận Diêm đã gọi điện đến, Sở Dược Lam cũng từ tốn nhận máy.

- Anh Cận Diêm?

- [Cục bông, em biết tin gì chưa... Tập đoàn Phi Diệu của Ngụy Long Ân được Lộ Tử Hàn đầu tư vào một khoản tiền rất lớn, Lộ Tử Hàn còn nói nếu như Ngụy Long Ân dám làm em đau khổ, anh ta sẽ trở lại. Em nói xem, Lộ Tử Hàn này là muốn gì?]

Nghe đến đây ngay cả Sở Dược Lam cũng bị choáng trước sự kiện này. Nhưng rất nhanh Sở Dược Lam đã biết được Lộ Tử Hàn này thật sự có thiện ý, cô chỉ cười nói:

- Anh chỉ cần biết, Lộ Tử Hàn không phải người xấu, anh ta chỉ là do Lộ gia tiêm nhiễm vào đầu những thứ quá tàn ác mà thôi.

Nghe như vậy Trần Cận Diêm cũng chỉ ậm ừ không đáp, sau đó liền tắt máy. Sở Dược Lam nhìn vào mail kia một lúc, sau đó liền nhớ đến tập đoàn Blowbest của Thời Cảnh Lưu. Không biết cậu ta có sao không nhỉ? Nhưng giống như không để Sở Dược Lam chờ lâu, thư kí của Thời Cảnh Lưu đã nhắn tin đến. Hóa ra cậu ta đã bay sang nước ngoài rồi, còn có ý định định cư lại bên đó, còn gửi lời chúc phúc cho cô. Chẳng lẽ Thời Cảnh Lưu sợ rằng khi đối diện sẽ không nói được lời tạm biệt, nên mới nhanh chóng rời khỏi như vậy sao? Sở Dược Lam bật cười một tiếng.

Đến buổi chiều, Sở Dược Lam vừa bước ra từ phòng tắm thì ở bên dưới nhà Ngụy Long Ân đã đến, với trên tay là một chiếc váy dạ hội rất đẹp. Anh không ngần ngại đi thẳng lên phòng của Sở Dược Lam, nếu như mà có thể nói thì phải nói là Ngụy Long Ân rất tự nhiên, giống như là nhà của anh vậy. Bước vào phòng, Ngụy Long Ân liền không nghĩ ngợi nhiều mà bước đến ôm lấy cơ thể thơm mát của cô, hít lấy hít để. Đương nhiên theo phản xạ tự nhiên thì Sở Dược Lam liền muốn đưa tay lên động thủ, nhưng cánh tay của cô đã bị anh nắm chặt, Ngụy Long Ân còn đùa vui nói:

- Bảo bối, em định sẽ động thủ với cha của con em sao?

- Ai là cha của con em?

- Ngoài anh ra còn là ai được nữa?

Sau khi một màn đầy cẩu lương được ném thẳng vào mặt con tác giả, thì Ngụy Long Ân đưa cho cô chiếc váy kia, bảo cô thay vào. Nhưng Sở Dược Lam lại nhìn chằm chằm vào anh, nói:

- Anh định sẽ xem em thay đồ sao?

- Bảo bối, em còn ngại gì nữa? Cơ thể của em còn chỗ nào anh chưa thấy à?

Sở Dược Lam khóe môi giật giật, nhưng vốn dĩ cô cũng không phải dạng vừa. Cô liền nhìn anh, rồi nhìn xuống phía dưới, cười cợt nói:

- Đương nhiên là em không sợ anh, em sợ cái bên dưới hơn.

- Vậy sao? Anh còn tưởng em rất thích nó chứ, đêm qua em nhiệt tình như vậy mà!

- Câm miệng! Anh cút ra ngoài được rồi đấy.

Ngụy Long Ân cười lớn một tiếng, nhưng vẫn phải cam chịu đi ra ngoài.

Sau khi Sở Dược Lam thay xong bộ váy liền bước ra, ánh mắt của Ngụy Long Ân thật sự rất nóng bỏng, giống như anh đang muốn thêu cháy cô vậy, bị Ngụy Long Ân nhìn chằm chằm Sở Dược Lam cũng có chút cảm giác kì quái, nhưng sau đó lại không nói gì cả. Giống như hiểu ý, Ngụy Long Ân bước đến ôm lấy vòng eo của cô, nói:

- Bảo bối, thật là không muốn đi nữa.

- Vậy thì không đi nữa.

- Nghe em hết, nhưng... Anh lại muốn cái khác.

Sở Dược Lam chừng mắt nhìn anh, nhưng Ngụy Long Ân lại xem như không có gì, trực tiếp bế cô trở ngược vào phòng. Sở Dược Lam sai rồi, vốn dĩ không nên khích tướng anh như vậy, phải biết rõ nam nhân là loài động vật sống bằng nửa thân dưới. Sau khi cô đã bị ném an ổn ở trên Google, thì Ngụy Long Ân mới nói.

- Anh phải tranh thủ mới được, đợi khi bụng em to ra anh phải nhịn đấy.

- Ngụy Long Ân anh là tên hỗn đản.

- Hân hạnh của anh, bà xã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.