Chương trước
Chương sau
Vài tháng sau, Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam bây giờ cùng sống với nhau có khác gì là vợ chồng đâu, anh cũng đã sớm cầu hôn cô rồi.

Nhớ ngày đó Sở Dược Lam cùng An Di đi dạo trung tâm thương mại để mua sắm, bất ngờ đèn của trung tâm lại tắt đi, từ phía trên thả xuống một dàn bong bóng màu sắc sặc sỡ, chưa dừng lại ở đó, từ phía trên cùng thả xuống là hai tấm vải màu đỏ, bên trên dán mấy tên của cô và Ngụy Long Ân.

Sau đó, An Di phụ trách việc dẫn dụ cô ra ngoài, từ bên ngoài màn đêm đang dần buông xuống, chiếc trực thăng đang ở ngay đỉnh đầu của cô, thả xuống một loài hoa mà cô rất thích, chính là oải hương.

Sở Dược Lam có chút kinh ngạc, nhưng chưa để cô kịp hoàn hồn thì Ngụy Long Ân từ trong đám đông bước đến với một bó hoa trên tay, anh nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, chân thành nói:

- Anh không phải là một người đàn ông tốt, anh tự nhận bản thân rất tồi vì đã bỏ lỡ em năm năm. Nhưng hiện tại, anh không muốn bỏ lỡ em nữa. Anh muốn dùng cả đời của mình để chăm sóc và bù đắp cho em. Sở Dược Lam, em có đồng ý gả cho anh không?

Sở Dược Lam thật sự bị anh làm cho kinh hãi, cô đưa tay che miệng cố giấu đi những tiếng nức. Sở Dược Lam liền đanh đá nhìn anh, nói:

- Từ bé cha đã dạy em phải đanh đá, anh có chắc không?

- Chắc chắn!

- Em tiêu tiền rất hoang phí.

- Không sao cả, anh đổ tiền cho em tiêu.

- Em rất ngang bướng.

- Anh lại rất chai mặt.

Nghe anh hai của mình nói những lời này, An Di thật sự muốn đào một cái hố rồi nhảy vào cho xong, quá mất mặt rồi. Nhưng có vẻ như những điều này lại rất là hãnh diện đối với Ngụy Long Ân thì phải. Nhân sinh quan của An Di đã bị anh hai của mình làm cho nghi ngờ rồi.

Lúc Ngụy Long Ân vừa đeo nhẫn vào tay của Sở Dược Lam thì cô liền buồn nôn. Nếu không phải là An Di biết trước thì có lẽ cô nàng còn tưởng nghe Ngụy Long Ân nói như vậy khiến Sở Dược Lam buồn nôn đấy. Chỉ duy nhất Ngụy Long Ân ngơ ngác nhìn Sở Dược Lam, lúc này An Di thật sự muốn đấm cho cái tên anh hai một cái quá đi mất.

Ngụy Long Ân đỡ lấy tay của Sở Dược Lam, lo lắng hỏi:

- Em sao vậy? Em không khỏe ở đâu à?

- Còn không phải là hậu duệ của anh sao?

Ngụy Long Ân bị vợ mình liếc như vậy cũng ngơ ngác, anh đến giờ vẫn không hiểu cô đang nói gì. An Di tốt bụng bước đến giải thích:

- Anh đừng có mà đần mặt thối ra nữa. Chị dâu có thai rồi, là hậu duệ của anh đấy. Anh làm em mất mặt quá. IQ của anh đâu hết cả rồi không biết.

Nghe đến hai chữ "có thai", Ngụy Long Ân đứng hình mất mấy giây, rồi lại nhìn Sở Dược Lam để xác nhận, cô liền gật đầu. Lúc này cảm xúc như vỡ òa lên, Ngụy Long Ân liền ôm lấy cô còn luôn miệng nói "Anh được làm cha rồi".

An Di thật sự đưa tay đỡ trán, cái tên này thật sự khiến cô quá mất mặt rồi. Sau này có hỏi thì đừng ai nói Ngụy Long Ân là anh hai của Ngụy Mộc An Di cô nha, sợ thiên hạ dị nghị quá đi mất.

Sau khi xác nhận Sở Dược Lam mang thai thì cũng là lúc Sở Khắc Uy và Mạc Hinh đi du lịch về, không chậm trễ hơn nữa Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc liền đưa sính lễ qua hỏi cưới ngay và lập tức.

Lúc này có lẽ Sở Khắc Uy và Mạc Hinh thật sư bị dọa một phen kinh hồn, họ mới đi du lịch có vài tháng, con gái đã bị người ta ăn sạch sẽ, không chỉ vậy còn để lại mầm móng ở trong bụng nữa chứ. Ngồi bàn về hôn sự cho hai người họ mà sắc mặt của Sở Khắc Uy rất khó xem, Mạc Hinh thấy vậy liền huých tay vào bụng của chồng mình, quát nhẹ một tiếng.

- Con đần cái mặt thối ra làm gì, chẳng phải thằng bé chỉ học anh thôi sao? Còn nhìn? Hậu duệ của anh đấy.

Sở Khắc Uy nghe vợ mình nói liền thu ngay cái biểu cảm kia lại, được rồi... Vợ là nhất, nhất vợ rồi. Chỉ có Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc hơi kinh ngạc một chút, nhưng nếu nhớ kĩ lại thì quả thật không sai, Sở Khắc Uy trước khi làm lễ đính hôn thì Mạc Hinh đã mang thai Sở Dược Lam, trước khi tổ chức hôn lễ lại mang thai Sở Phi Dực. Cái này được xem như là cha vợ con rể liền tâm đi.

- Anh chị định thế nào? Sính lễ như vậy, đã đủ chưa?

- Thật ra không cần nhiều như vậy, hôn lễ của bọn trẻ. Để bọn nó tự quyết định, tôi không chạm vào.

Tuệ Mộc cũng có cùng ý định này với Mạc Hinh, sau đó thì việc tổ chức hôn lễ lại được đẩy về cho An Di và Peter, cái này thật sự là ép người quá đáng rồi đi. Nhưng biết sao bây giờ, Sở Dược Lam đang có thai, Ngụy Long Ân phải chăm sóc cho cô, nên việc tổ chức phải về tay An Di thôi.

- Cha mẹ... Con và Dược Lam định sẽ đăng kí kết hôn trước, đợi sau khi sinh xong em bé, mới tổ chức hôn lễ.

Mạc Hinh cũng gật gù, giới trẻ bây giờ thì như thế nào cũng được. Vốn dĩ Mạc Hinh không quan tâm, nhưng Sở Khắc Uy lại nói:

- Nếu như vậy thì cứ từ từ rồi tổ chức vậy, cũng không nên để Lam Nhi cực khổ.

Sau đó, Sở Dược Lam và Ngụy Long Ân đường đường chính chính mà đi đăng kí kết hôn. Cầm giấy chứng nhận trên tay, Ngụy Long Ân hả hê nói.

- Cuối cùng cũng cưới được em.

Nhưng chỉ có Sở Dược Lam bĩu môi, nói:

- Biết vậy không lấy anh.

- Muộn rồi, bà xã.

[.……HOÀN CHÍNH VĂN………]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.