Chương trước
Chương sau
Từ cái ngày đăng kí kết hôn đến giờ cũng đã được vài tháng, Sở Dược Lam đến bây giờ vẫn đang ở Sở gia mà không đến Ngụy gia, vì sao à? Vì ở Ngụy gia quá nhiều người, nên Mã Hinh và Sở Khắc Uy lo sợ con gái không thoải mái, nên cứ phải ở nhà là an toàn nhất. Còn Ngụy Long Ân? Đương nhiên là ở cùng vợ mình rồi, sống ở Sở gia nhiều tháng, anh mới biết hóa ra cái người vô tâm Sở Phi Dực kia thật sự rất thương chị gái của mình.

Có hôm Sở Dược Lam vì đi quá nhiều nên bị động thai, hôm đó chỉ có Sở Phi Dực ở nhà cùng chị mình, cậu nhóc cuống lên đến nổi ném chiếc điện thoại sang một bên, gấp gáp đưa chị gái đến bệnh viện. Còn cố tình đợi cho đến khi Ngụy Long Ân đến thì cậu mới rời đi, có một người em trai như vậy, bất giác Sở Dược Lam cũng thấy vui lòng.

Ngồi ở trên giường, Sở Dược Lam đưa mắt nhìn Ngụy Long Ân đang cắm đầu vào điện thoại liền nhíu mày, hỏi:

- Ngụy Long Ân, sao anh cứ cắm đầu vào điện thoại thế hả?

Ngụy Long Ân nghe tiếng quát của vợ mình liền nhìn sang, vừa nhị thấy ánh mắt đầy thân yêu của Sở Dược Lam, anh đã cười hì hì, nói:

- Anh đang xem cách chăm sóc trẻ sơ sinh, anh sợ đến lúc đó anh lại làm đau con.

Sở Dược Lam cũng từ từ đưa đầu vào xem, hóa ra cái ông chồng của cô đang xem một đoạn clip về cách tắm rửa, thay quần áo, rồi ru trẻ ngủ. Cô chỉ mỉm cười nói:

- Anh có cần làm quá vậy không?

- Không quá, tiểu công chúa của anh mà.

Nghe đến ba từ "Tiểu công chúa" thì Sở Dược Lam liền đưa tay lên bụng xoa xoa, cũng đã năm tháng rồi, có thể biết giới tính của đứa trẻ rồi, nhưng mà cô không muốn biết. Chỉ có cái tên Ngụy Long Ân là luôn mong muốn đây là con gái thôi.

- Sao anh chắc con là con gái, lỡ như là con trai thì sao?

Ngụy Long Ân art cool đứng hình mất vài giây, xong lại nhẹ nhàng vỗ lên miệng của Sở Dược Lam, nghiêm túc nói:

- Phi, phi, phi... Cái miệng nói bậy, chắc chắn là con gái nhé!

Sau đó Ngụy Long Ân còn cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc bụng của cô, nhẹ nhàng nói:

- Alo, đồng chí bên trong nhất định phải là giới tính nữ nhé.

Sở Dược Lam triệt để bị cái tên thần kinh này trêu cho cười lớn, Ngụy Long Ân cũng không để ý hình tượng gì nữa rồi, anh thật sự mong con gái, vì như vậy anh sẽ không phải mất vợ. Nhưng lỡ... À không, không có lỡ gì hết!

Đến tháng thứ sáu thì Sở Dược Lam không đến Sở thị nữa, mọi chuyện trên dưới của công ty đều giao lại trọng trách cho Sở Khắc Uy, cô chỉ an ổn ở nhà dưỡng thai mà thôi. Lúc đầu nghe nói Sở Dược Lam phải ở nhà thì cô đã nhảy đổng lên không đồng ý, nhưng dưới uy lực của mama đại nhân thì cho dù có là Sở Khắc Uy cũng không dám bật lại. Nóc nhà của Sở gia còn cao lắm, nếu Sở Khắc Uy dám bật lại, đừng nói là Sở Dược Lam không yên tâm, ngay cả cái mạng già của Sở Khắc Uy cũng không dám đảm bảo toàn thây.

Sáng tháng thứ bảy, dường như mọi chuyện đối với Sở Dược Lam không quá khó khăn, cả ngày chỉ có ăn rồi ngủ, không thì đi dạo quanh vườn nhà, đến ngày thì đi bệnh viện khám thai định kì, rồi xong lại đi dạo công viên, phố đi bộ, siêu thị. Nhưng hết thảy mọi việc đều dưới sự giám xác từ An Di và Peter, hoặc là Trần Cận Diêm.

Tháng thứ tám của thai kì, tháng của sự lo lắng, vì dạo gần đây tâm trạng của Sở Dược Lam rất khác lạ, đặc biệt rất nhạy cảm với tất cả mọi thứ, có thể vì một câu nói nhỏ mà rơi lệ, xem một bộ phim cũng khóc lên khóc xuống, khiến cho người làm chồng như Ngụy Long Ân cũng rất bối rối. Chưa dừng lại ở đó, anh còn nhận tin là vợ của Lục Trường Ninh chuyển dạ sinh con, Sở Dược Lam cũng lo lắng nên đi xem sao, cuối cùng thì nhìn thấy một màn chuyển dạ đầy đau đớn đến từ vị trí bạn gái của Lục Trường Ninh, một phen khiếp vía thế này càng làm Sở Dược Lam lo lắng hơn. Ban đầu cô định sẽ sinh thường, nhưng có lẽ nên bẻ lái sang sinh mổ thôi. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, những tháng cuối thai kì thật sự là một cực hình đối với người phụ nữ, nào là rạn da nhiều hơn, chân cũng bắt đầu có dấu hiệu sưng phù lên, còn có hay đi vệ sinh ban đêm, nhưng bụng đã to vậy rồi, đương nhiên rất không tiện. Lúc này Ngụy Long Ân thật sự hối hận rồi, đáng lẽ ra anh không nên để vợ mình sinh con.

Tháng thứ chín, hiện tại thì có vẻ tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, từ phòng cho bé, đồ chơi, quần áo, sữa bột, bỉm,... Chỉ cần chờ này thiên thần nhỏ chào đời mà thôi.

Sở Dược Lam có ngày dự sinh, nhưng cô nghe mẹ mình và mẹ chồng nói thường là con đầu lòng sẽ sinh sớm, nên cả hai nhà Ngụy-Sở đều trong trạng thái chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Tất cả đều bật nút "sẵn sàng".

Lúc hai giờ sáng, ngày 19 tháng 10, thiên thần nhỏ của Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam cũng đã chào đời. Giống như ước nguyện của Ngụy Long Ân, cô đã hạ sinh cho anh một tiểu hoàng tử... Vâng, đúng vậy, là một bé trai, đương nhiên lúc mới sinh sẽ không đẹp đẽ gì, Ngụy Long Ân phải mất vài phút để định hình lại được tinh thần trước cú shock này. Cuối cùng, anh quyết định không thèm để ý đến con trai mình nữa. Nhẹ nhàng hôn lên trán của vợ mình, đôi mắt rưng rưng nói:

- Em cực khổ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.